Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 158: Giáng lâm

Rõ ràng là giọng nói êm tai, nhưng lọt vào tai Tô Ngự lại giống như tiếng nói của ác ma.
Tô Ngự cứng nhắc quay đầu, nhìn thấy cô gái áo trắng đang đứng sừng sững dưới ánh trăng, vẫn là trang phục và diện mạo như xưa, không có một chút thay đổi nào.
Áo sơ mi trắng tinh, bên dưới là một chiếc quần đùi, đôi chân thon dài, nếu chỉ nhìn bề ngoài của nàng, ngươi nhất định sẽ hiểu lầm nàng là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi.
Thế nhưng Tô Ngự lại biết rõ, đây căn bản không phải là đứa trẻ, mà là một lão quái vật có tuổi đời cực lớn, ít nhất phải lớn hơn hắn rất nhiều, nếu không thì làm sao có thể trở thành tình nhân của gia chủ được.
Không đúng!
Tô Ngự lắc lắc đầu, cũng có khả năng là gia chủ thích những cô gái trẻ tuổi, cho nên tìm một người tình nhân tuổi không lớn.
Nghĩ tới đây, Tô Ngự lần nữa chửi thầm gia chủ, quả thực là cầm thú, cô gái như thế này mà cũng ra tay được.
Chẳng lẽ không sợ thiên lôi đánh xuống sao?
Nhưng gia chủ hình như cũng có dáng vẻ chừng mười lăm mười sáu tuổi, không phải là vì bản thân trông còn trẻ, cho nên mới tìm cô nương trẻ tuổi à, phi! cặn bã nam!
"Ngươi tới rồi!" Tô Ngự khó khăn nở nụ cười.
"Ngươi cười thật khó coi, chẳng lẽ là không thích ta tới?" Nữ hài nhíu nhíu lông mày, nói với vẻ mặt khó coi.
Đương nhiên không phải!
Tô Ngự cười trừ, người này là một cô gái xấu bụng, trông có vẻ vô cùng đơn thuần, nhưng bản chất lại có sở thích quái đản.
Nữ hài ngồi vào bên cạnh Tô Ngự, lắc lư đôi bàn chân nhỏ của mình, dưới ánh trăng chiếu rọi, vô cùng xinh đẹp và thơ mộng.
"Các sư tỷ của ta còn chưa ngủ đâu, dễ bị phát hiện." Tô Ngự nhỏ giọng nói.
"Yên tâm đi, các nàng đã ngủ rồi."
Tô Ngự kinh ngạc quay đầu, phát hiện mấy vị sư tỷ vừa rồi còn ngồi trên ghế sô pha đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, thân thể đổ gục trên ghế sô pha.
"Ngươi làm sao làm được?" Tô Ngự tò mò hỏi.
Nếu nói là khiến Thái Vân Vận ngủ say, đó là chuyện rất đơn giản, dù sao tu vi của nàng không cao, nhưng trong đó có Chung Tử Hàm và Elsa thực lực mạnh mẽ, thực lực của các nàng rất mạnh, đạt đến trình độ có thể tung hoành một phương.
"Rất đơn giản, đánh ngất đi." Nữ hài nhìn thoáng qua Tô Ngự, nhếch miệng lên, như một vầng trăng non.
"Chẳng lẽ ngươi thấy đau lòng?"
"Đương nhiên rồi, đó là sư tỷ của ta mà."
"Yên tâm đi, không có chuyện gì cả, chỉ là đánh ngất các nàng thôi, ta khống chế lực đạo rất tốt." Nữ hài nhàn nhạt nói.
"Ta có thể mạo muội hỏi một câu, thực lực của ngươi ở cảnh giới nào không?" Tô Ngự nhỏ giọng nói.
"Rất mạnh."
"Mạnh bao nhiêu?"
"Loại có thể đè Tô Vạn Linh xuống đất mà đánh tới tấp."
"Xì! Đó là do gia chủ không thèm so đo với ngươi thôi, gia chủ là một trong mười đại cao thủ thế giới đấy, người có thể đè gia chủ xuống đất đánh tới tấp, e rằng chỉ có Odin Nhị Thế và Michael Nhị Thế mà thôi." Tô Ngự bĩu môi, không muốn nói thì cứ nói thẳng đi, lừa ta làm gì.
"Ồ? Thật vậy sao? E rằng Michael Nhị Thế không đủ sức đè Tô Vạn Linh xuống đất đánh tới tấp đâu, thực lực của bọn họ tuy có chênh lệch, nhưng không lớn đến mức đó."
"Vậy thì là Odin Nhị Thế, chẳng lẽ thực lực của ngươi đạt tới trình độ của Odin Nhị Thế sao? Đừng đùa nữa, nếu ngươi thật sự có thực lực đó, thì lẽ nào lại cam tâm làm tình nhân của gia chủ?" Tô Ngự lắc đầu nguầy nguậy.
"Ngươi nghĩ Odin Nhị Thế là người như thế nào?" Nữ hài nhìn hắn với vẻ buồn cười, như thể vừa phát hiện ra bảo vật gì đó.
Tô Ngự véo cằm, suy tư, nói trong ánh mắt mong đợi của nữ hài: "Odin Nhị Thế hẳn là một người xinh đẹp, nàng phải có chiều cao trên 1m75, là một mỹ nữ cao ráo."
Odin Nhị Thế liếc nhìn chiều cao của bản thân, sắc mặt cứng đờ, nàng dường như không đạt tiêu chuẩn, nàng luôn là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn.
"Thân hình của nàng chắc hẳn phải rất Wow, ừ! ! Đúng rồi đúng rồi! Nàng nhất định thích mặc quần tất đen, những nữ vương thường thích mặc quần tất đen." Tô Ngự hào hứng nói.
Hoàn toàn không chú ý đến gương mặt đen kịt của cô gái bên cạnh, đôi đồng tử màu xanh lam nhạt đang nhìn hắn chằm chằm.
Ngạch . . . . .
Tô Ngự cảm nhận được một luồng sát khí, vô thức quay đầu lại, "À cái này, ta không có ý chế giễu ngươi!"
A a! !
Tô Ngự bị cô gái đè xuống đất, nắm đấm hồng hào phấn nộn giáng lên người hắn, trông thì mềm mại yếu ớt, nhưng mỗi cú đấm đều khiến Tô Ngự cảm thấy đau đớn, nhưng lại không hề tổn thương đến gân cốt.
"Thật xin lỗi nhé, thân hình ta bình thường thôi, dáng người không được Wow, cũng không có đôi chân dài."
Tô Ngự cười khổ, sức mạnh của người này thật là lớn, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể chống cự, như thể có một áp lực vô hình đè hắn xuống, hoàn toàn không thể cử động.
Luồng sức mạnh này vô cùng quỷ dị, vô hình vô chất, không phải tinh thần lực, mà ngược lại giống như một loại năng lực cao cấp hơn.
"Đại tiểu thư, ta có nói ngươi đâu!" Tô Ngự kêu oan.
Lúc này, cô gái mới buông Tô Ngự ra, đứng sang một bên, nhìn về phía rừng Hỏa Tang phía trước.
Gió nhẹ thổi qua, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, rừng Hỏa Tang mỹ lệ, đôi nam nữ ngồi cạnh nhau, giống như đôi tình nhân đang trong tình yêu nồng cháy, đang tìm kiếm niềm vui thú trong rừng cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận