Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 237: mới thứ hai kỵ sĩ?

Chương 237: Mới chỉ là Kỵ sĩ thứ hai?
Một ý nghĩ loé lên trong đầu hắn.
Nhặt được bảo vật! Đây là một thiên tài tuyệt thế!
Một viên ngọc thô tuyệt thế! Chỉ cần rèn luyện một chút là có thể tỏa ra hào quang tuyệt thế, không không, phải nói là hiện giờ đang phóng thích quang mang vô thượng, chỉ là còn chưa bị người khác phát hiện mà thôi.
Mặc dù không biết tiểu thí hài này làm thế nào được như vậy, nhưng chắc chắn không hề đơn giản, có điều đó cũng chẳng phải trở ngại gì, chỉ cần xác định hắn là một đứa bé, lại còn là nhân loại, vậy là được rồi.
Có lẽ là do nhận được đại cơ duyên tuyệt thế nào đó chăng.
Ha ha ha!!!
Tát Tư Hốt cười ha hả. Ở khách sạn, Ái Lỵ vừa mới nằm xuống đã chửi thầm một tiếng "đồ tâm thần".
Lý Lão Bản cũng không hiểu ra sao cả, vì sao Thắng Lợi Kỵ sĩ đại nhân lại đột nhiên cười to như vậy.
“Cái kia…” “Ngươi đi thẳng đi! Ta nói chuyện với tiểu quỷ này một lát.” Tát Tư trực tiếp đuổi người, Lý Lão Bản mừng rỡ lạ thường, lập tức lui ra.
Tát Tư trực tiếp dẫn Tô Ngự về phòng, đóng cửa lại, hai mắt sáng rực nhìn Tô Ngự.
“Tự giới thiệu một chút, ta là một trong Tam Đại Thánh Kỵ sĩ của Thần Đình, Thắng Lợi Kỵ sĩ Tát Tư, chính là Kỵ sĩ thứ hai.” A!
“Chỉ là Kỵ sĩ thứ hai thôi à.” Tô Ngự bình thản nói.
Trán....
Tát Tư nghiêng đầu, cái này không giống kịch bản nha, tiểu thí hài này không phải nên vô cùng kích động, muốn bái ta làm thầy, gia nhập Thần Đình sao?
“Kỵ sĩ thứ hai đã rất lợi hại rồi!” “Bình thường thôi.” “Ngươi có muốn gia nhập Thần Đình không, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ.” Tát Tư nói.
“Không cần! Mới chỉ là thứ hai, muốn bái sư thì cũng phải bái Kỵ sĩ thứ nhất, hoặc là Diệp Thiên Đế chứ! Tại sao phải bái ngươi!” Tô Ngự thản nhiên nói.
Mặc dù trong lời nói không có ý xem thường Tát Tư, nhưng Tát Tư luôn cảm thấy Tô Ngự đang khinh bỉ hắn.
À cái này!
“Chỉ cần ngươi gia nhập Thần Đình, ta có thể giới thiệu ngươi cho Diệp Thiên Đế bệ hạ, hoặc là Kỵ sĩ thứ nhất, thế nào?” “Không cần!” “Vì sao?” Tát Tư không hiểu, trẻ con bây giờ đều không muốn gia nhập Thần Đình sao!? Chẳng lẽ uy danh của Thần Đình đã giảm xuống?
Tát Tư nghĩ đến Tô Ngự ngay cả bộ dạng của hắn cũng không nhận ra, mới chợt nhớ ra, đây chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi mà!
Có lẽ cũng không biết Thần Đình là gì.
“Bởi vì ta có sư phụ rồi.” “Có sư phụ rồi cũng có thể gia nhập Thần Đình mà.” “Diệp Thiên Đế cách đây một thời gian đã cướp hai pho tượng thần của ta.” A?
Tát Tư hơi ngẩn ra, Diệp Thiên Đế bệ hạ cướp hai pho tượng thần của hắn?
Hắn nhớ lại lúc trước gặp Diệp Thiên Đế, Diệp Thiên Đế có nói với bọn họ rằng hai pho tượng thần này là cướp của một tiểu quỷ.
Lẽ nào tiểu quỷ kia chính là tên nhóc trước mắt này sao?
“Pho tượng thần bị cướp của ngươi tên là gì!?” “Như Lai Phật Tổ và Huyền Vũ.” Xem ra đúng là đã cướp của tiểu quỷ này thật.
Tát Tư cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn không muốn gia nhập Thần Đình, tự dưng bị cướp mất hai pho tượng thần mạnh mẽ, đoán chừng trong lòng sắp tổn thương lắm rồi.
Có điều, quan hệ của hắn với Diệp Thiên Đế bệ hạ chắc hẳn không tệ, nếu không, bệ hạ đã sớm đánh chết nó rồi.
“Vậy thôi được rồi, phòng này cứ để cho ngươi, chờ ngày nào đó ngươi muốn gia nhập Thần Đình thì nhớ tới tìm ta.” “Tìm thẳng Diệp Thiên Đế không phải dễ hơn sao?” “Đúng là một đứa trẻ không khiến người ta ưa thích nổi.” Tát Tư lẩm bẩm rời đi, để lại một mình Tô Ngự.
Đợi Tát Tư rời đi, khuôn mặt căng cứng của Tô Ngự mới thả lỏng lại, thực lực của tên kia thật mạnh.
Tô Ngự không khỏi cảm thán, vừa rồi hắn nói như vậy, chẳng qua chỉ là để đánh lạc hướng Tát Tư mà thôi.
Khí tức của tên kia quá mạnh, không kém gia chủ là bao, vậy mà mới chỉ là Kỵ sĩ thứ hai của Thần Đình, có thể tưởng tượng được, sức mạnh của Kỵ sĩ thứ nhất chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa.
“Hừ! Chờ ta lấy được huyết dịch của Diệp Thiên Đế, ta chính là lão đại của Thần Đình, hắc hắc.” Tô Ngự nghĩ đến cảnh tượng đó, liền không nhịn được cười thành tiếng, Tô Cửu Tông dù không thể nào lấy được toàn bộ chỗ huyết dịch đó, nhưng hẳn là cũng có thể thu được một tia chứ.
Hắn chỉ cần một tia huyết dịch là có thể xuyên tạc tư tưởng của Diệp Thiên Đế.
“Tuy rằng rất hèn hạ, nhưng không sao cả, ta đâu phải mấy tên nhân vật chính thánh mẫu, thịt dâng đến miệng mà không ăn.” Tô Ngự lẩm bẩm.
Nếu là một nhân vật chính phái, tuyệt đối sẽ không có suy tính này, bọn họ muốn tương lai dựa vào sức mình để chiến thắng Diệp Thiên Đế, nhưng trong mắt Tô Ngự, đó chính là đồ ngốc.
Hắn không phải nghi ngờ Vô Địch Tâm của mình, mà hắn cho rằng, chuyện này không hề xung đột gì với Vô Địch Tâm cả.
Đợi đến lúc tương lai hắn vô địch thiên hạ, trực tiếp ra lệnh cho Diệp Thiên Đế đánh với mình một trận không phải là được sao?
Có độ khó đơn giản không chơi, chẳng lẽ cứ nhất định phải chơi chế độ Địa Ngục sao?
Kết quả cũng như nhau, sao không chọn cách đơn giản hơn?
“Phải liên lạc với Thái tỷ tỷ một chút mới được, báo cho nàng tin tốt này.” Tô Ngự móc điện thoại ra.
Sau khi lấy một phòng cao cấp khác, Tát Tư liền liên lạc trực tuyến với Diệp Thiên Đế, kể lại chuyện hôm nay cho Diệp Thiên Đế nghe.
“Bệ hạ, hôm nay ta gặp tiểu thí hài mà người đã nói rồi.” “Tiểu thí hài nào?” “Chính là tiểu thí hài bị ngài cướp mất hai pho tượng thần ấy.” Lâm Diệp đang nằm trên giường, Thái Vân Vận ở bên cạnh nàng đang nghịch điện thoại, nhìn thấy tin nhắn này liền cười hắc hắc.
“Tô Ngự hình như cũng đến thành Già Nam rồi.” Lâm Diệp nói.
Thái Vân Vận có chút hứng thú, nhìn sang điện thoại của Lâm Diệp, lúc này Anh Đảo Ma Y đang bóp chân cho Lâm Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tập trung, như thể đang làm chuyện gì đó rất trọng đại.
“Bệ hạ, tư chất của hắn thật mạnh! Mới có 6 tuổi mà đã bắt đầu tu luyện, lại còn đạt tới Nhị phẩm đỉnh phong. Ta kiểm tra thân thể hắn, cường độ khoảng chừng Tứ phẩm đỉnh phong, số lượng thần tàng trong cơ thể chắc chắn không ít.” —— Tát Tư Lâm Diệp đọc xong tin nhắn này, hơi ngẩn ra, cái quái gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận