Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 592: Tô gia! Đến đây diệt tộc

Ai~ Long Lão thở dài một tiếng, lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Chuyện này quả thực là Hiên Viên Thế Gia đã làm sai. Nếu không phải có quan hệ với Hiên Viên Thế Gia, ông cũng sẽ không hạ mình làm chuyện trái với lòng mình như vậy.
Bầu không khí càng trở nên nặng nề, Long Tâm cũng không nói gì. Nếu tin tức hắn nhận được là đúng, Tô Ngự bây giờ đã không còn là Tô Ngự của trước kia.
Hiện tại, Tô Ngự đã bước lên vũ đài của những cường giả đỉnh cao.
Cung Tiểu Sương thấy vẻ mặt phiền muộn của Long Tâm, trong lòng lập tức khó chịu.
“Hiên Viên gia chỉ phái đi một người mà thôi! Tại sao không thể nhận chút bồi thường, giải quyết chuyện này trong hòa bình!?” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.
Tô Ngự cười cười: “Ý của Cung tiểu thư là mạng người Tô gia ta không phải mạng người, còn mạng người Hiên Viên gia mới là mạng người?” “Đừng có đánh tráo khái niệm! Hiên Viên gia chỉ phái ra một người! Có thể giết được bao nhiêu người Tô gia? Sai lầm tuy có, nhưng có đến mức phải diệt tộc không!!” Cung Tiểu Sương hùng hổ doạ người, lời lẽ thiếu thiện ý.
Oanh!
Nóc phòng tức thì bị lật tung, hư ảnh mười hai Ma Thần gào thét, khí thế như vực sâu biển lớn nghiền ép tới.
Năm vị đại tướng quân đều bùng phát khí thế, cùng nhau chống cự.
Cung Tiểu Sương chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, ngực như có tảng đá lớn đè nặng, phảng phất giây tiếp theo sẽ phun ra máu.
Phốc!
Cuối cùng, Cung Tiểu Sương cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi văng xa năm, sáu mét.
Long Tâm gõ bàn: “Dừng lại đi!” Tô Ngự nhìn hắn thật sâu một cái, rồi thu lại khí thế.
Long Vương bảo binh sĩ đang vây quanh lui ra.
Tô Ngự hừ lạnh, lập tức Cung Tiểu Sương lại phun ra một ngụm máu tươi nữa. Long Tâm không khỏi trừng to mắt, nhìn Tô Ngự trừng trừng.
“Đủ rồi!” Long Tâm khẽ nói.
“Đủ? Cái gì gọi là đủ? Nàng ta có ý gì, chẳng lẽ mạng người Hiên Viên gia so với mạng người Tô gia ta càng đáng tiền? Càng cao quý hơn sao? Dù thật sự là như vậy, lão tử cũng muốn giết Hiên Viên gia! Không cần bất kỳ lý do gì! Lý do chính là bọn hắn họ Tô! Nguyên nhân này đủ chưa!?” Tô Ngự đập bàn, “Bịch” một tiếng, chiếc bàn làm bằng gỗ kim cương trước mặt bị đập thành bụi phấn!
Khả năng khống chế lực đạo này khiến cả năm vị đại tướng quân cũng phải giật mình.
Huyết tướng quân trẻ tuổi thầm so sánh trong lòng, kinh ngạc phát hiện bản thân không làm được đến mức này.
Chẳng lẽ thực lực của Tô Ngự đã mạnh hơn ta rồi sao?
Huyết tướng quân không khỏi hoảng hốt, cảnh tượng lúc trước hắn ngăn cản Tô Ngự đại chiến với viện trưởng Bất Dạ Học Viện vẫn còn hiện rõ trước mắt. Khi đó Tô Ngự hoàn toàn dựa vào bí pháp mới có được lực lượng cường đại, việc khống chế lực lượng có thể nói là cực kỳ tệ hại.
Long Tâm nhíu mày: “Có thể nàng nói không sai, Hiên Viên gia hoàn toàn chính xác chỉ phái ra một người! Hơn nữa đó không phải là chủ ý của Hiên Viên gia, là nàng ta tự ý đi!” “Tự ý? Một người? Các ngươi có chứng cứ gì?” “Đây là chuyện chính Hiên Viên gia thừa nhận!” Cung Tiểu Sương cố nén cơn đau ở ngực, lớn tiếng nói.
“Hiên Viên gia nói các ngươi liền tin? Ta nói trên chiến trường gặp mười nghìn người Hiên Viên gia, các ngươi tin không?” Đôi mắt Tô Ngự hơi híp lại, sát ý lộ rõ.
“Ngươi cưỡng từ đoạt lý!” Cung Tiểu Sương run run rẩy rẩy nói.
“Vậy thế này đi, ngươi chuẩn bị đi, ta sẽ một mình đến giết cả nhà ngươi, từ trên xuống dưới, tất cả người thân của ngươi ta đều sẽ giết. Yên tâm, ta sẽ chỉ đi một mình, sẽ không gọi thêm nhiều người.
Cả nhà ngươi chắc hẳn có rất nhiều người nhỉ, ta chỉ có một mình, cho nên các ngươi không thể báo thù đâu nha, bởi vì ta chỉ là một người, có thể giết được bao nhiêu người chứ?” Tô Ngự cười tà mị, hắn vốn không phải hạng người lương thiện, cái gọi là lương thiện đã sớm bị hắn ném đi đâu mất rồi.
Thế giới này chính là mạnh được yếu thua, người lương thiện không sống được lâu.
Không có bạn bè vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
“Ngươi!” Cung Tiểu Sương sợ hãi, trong lòng nàng dâng lên hơi lạnh.
Không biết tại sao, nàng có cảm giác, chỉ cần mình đồng ý, Tô Ngự thật sự sẽ đi giết người.
Đây là một kẻ máu lạnh.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Long Tâm ngăn Cung Tiểu Sương lại, giọng ngưng trọng nói: “Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng phải đợi Hiên Viên gia rời khỏi Long Thành rồi hãy động thủ. Đồng thời, có thể sẽ có người đi giúp Hiên Viên gia, hy vọng ngươi đừng hiểu lầm, phía quan phương sẽ không giúp Hiên Viên gia, bọn họ chỉ có quan hệ riêng tư.” “Ý của ngươi là, sẽ có tướng quân đi giúp Hiên Viên gia?” Tô Ngự cười to, đứng dậy định rời đi.
“Có muốn thử nắm tay lần nữa không?” Long Tâm chìa bàn tay to ra, giống như lần trước.
Tô Ngự thoáng sửng sốt, nhớ lại cảm giác về lực lượng mênh mông như biển của Long Tâm lúc trước, thầm nghĩ không biết lúc nào mình mới có được lực lượng như của Long Tâm.
“Được.” Hai bàn tay to nắm chặt lấy nhau, mặt đất sụp xuống, nứt ra từng mảng như mạng nhện.
Một lúc lâu sau, hai người tách ra.
Bóng lưng Tô Ngự càng lúc càng xa, Huyết tướng quân không nhịn được hỏi: “Tướng quân, ai thắng?” “Tốt nhất ngươi đừng đến Hiên Viên gia.” Long Tâm nói xong liền rời đi, để lại Long Vương vuốt cằm, hơi đăm chiêu.
“Trưởng thành nhanh vậy sao?”
***
Trụ sở của Hiên Viên gia. Kể từ khi Hiên Viên gia xuất thế, cả tộc liền chuyển đến Long Thành.
Mặc dù ẩn thế mấy nghìn năm, nhưng trong thời đại này vẫn còn vài bằng hữu, tự nhiên không thiếu tiền tài. Toàn bộ dinh thự cũng vàng son lộng lẫy, xa xa nhìn lại tựa như lầu các trên thiên cung.
“Thật là đẹp nha, đẹp hơn phủ đệ hiện tại của Tô gia.” Tô Ngự đặt chân trước cổng lớn của Hiên Viên gia. Thủ vệ thấy hắn liền lập tức đi thông báo.
Tô Ngự không ngăn cản, mặc cho thủ vệ đi thông báo.
Mấy chuyện lén lút ẩn nấp không hợp với hắn, hắn vẫn thích hợp cường công hơn.
Sau khi thủ vệ thông báo cho cấp trên, lập tức rút trường kiếm ra, chĩa vào Tô Ngự.
“Dừng lại! Phía trước là Hiên Viên gia! Bây giờ ngươi rời đi thì không sao, nếu còn tiến thêm bước nữa, chắc chắn sẽ bị chém thành muôn mảnh!” thủ vệ lớn tiếng quát.
“Ta mong chờ các ngươi chém ta thành muôn mảnh đây.” Tô Ngự cười, tiện tay vung lên, kiếm khí bắn ra, chém tên thủ vệ thành hai đoạn.
Tô Ngự móc ra Như ý kim cô bổng, ném lên không trung, Như ý kim cô bổng biến lớn giữa không trung.
Như sao chổi lao xuống!
Phần lớn cư dân Long Thành đều chú ý tới cây gậy khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên trời, hoảng loạn bỏ chạy.
“Kẻ nào! Dám đến Long Thành gây rối!” “Quân bộ đâu? Bọn họ ở đâu!” Long Vương đang trấn thủ ở trung tâm gõ nhẹ xuống đất, một màn chắn năng lượng hiện ra, đó chính là kết giới đặc hữu của Long Thành.
Mục đích chính là để tránh đại chiến phá hủy Long Thành.
Khi kết giới được dựng lên, cho dù là cường giả Vương Cấp cũng không thể tùy tiện phá vỡ.
Kết giới bao phủ vùng không gian nơi Hiên Viên Thế Gia tọa lạc. Kể từ đó, bất kể trận chiến bên trong có kịch liệt đến đâu, dư âm cũng không thể truyền ra ngoài. Tương tự, nó cũng có khuyết điểm là người bên ngoài không vào được, mà người bên trong cũng không ra được.
Điều này tương đương với việc gián tiếp bắt đầu một trận tử chiến!
Ánh mắt Long Lão sâu thẳm, thản nhiên nói: “Tô gia có hậu duệ như vậy, trận chiến này sẽ kinh động thế giới.” Oanh!
Cây gậy khổng lồ chống trời rơi xuống, mặt đất rung chuyển, các công trình kiến trúc trên mặt đất lập tức vỡ nát, sóng xung kích lan tỏa, chạm thẳng vào kết giới.
Bành!
Kết giới vốn có thể chống lại trận chiến cấp Vương Cấp vậy mà lại xuất hiện từng vết nứt, khiến cư dân bên ngoài theo bản năng lùi lại.
Kết giới rất nhanh liền khép lại, chỉ thấy bên trong khói bụi mù mịt, không nhìn rõ bóng người.
“Tô gia! Đến đây diệt tộc!” Giọng nói Tô Ngự vang lên hùng hồn, đại chiến sắp sửa bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận