Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 137: Chung Tử Hàm đến

Chương 137: Chung Tử Hàm đến
Tô Ngự nghe lời của lão sư học viện Bất Dạ, sắc mặt lập tức lạnh đi, tâm trạng tốt đẹp vừa dâng lên tức thì biến mất không còn tăm hơi.
Thái Vân Vận thấy vậy nhíu mày, đi đến trước mặt lão sư học viện Bất Dạ, "Tô Ngự nhất định phải vào học viện Bất Dạ!"
Lão sư học viện Bất Dạ có chút xấu hổ, "Chuyện này không phải một mình ta có thể quyết định, đây là chuyện do cao tầng của học viện Bất Dạ cùng nhau quyết định, ta không làm chủ được, ngươi cũng vậy."
"Lão tổ của học viện Bất Dạ có quan hệ rất tốt với ta, chẳng lẽ các ngươi đến cả mặt mũi của hắn cũng không nể sao?" Thái Vân Vận lạnh lùng nhìn lão sư học viện Bất Dạ.
"Xin lỗi, chuyện học viện Bất Dạ đã quyết định, không phải ngươi có thể quyết định được, trừ phi lão tổ ra mặt, bằng không hắn không thể vào!" Lửa giận trong lòng lão sư học viện Bất Dạ cũng từ từ bùng cháy, nói bằng giọng điệu không thân thiện.
"Thật sao?" Thái Vân Vận nghiêm túc nhìn hắn.
"Thật!" Lão sư học viện Bất Dạ nói như chém đinh chặt sắt.
"Vậy ta rời khỏi học viện Bất Dạ!" Thái Vân Vận thản nhiên nói, dường như việc rời khỏi chỉ là một học viện nhỏ bé, chứ không phải một học viện hàng đầu.
Lão sư học viện Bất Dạ sững sờ, vẻ mặt ngây ra, "Không được! Ngươi là chiêu bài của học viện Bất Dạ, đồng thời ngươi đã học năm thứ ba đại học, không thể rút lui được nữa!"
Ha ha!!
Thái Vân Vận cười lạnh, trên bàn tay xuất hiện học sinh bài của học viện Bất Dạ, nhẹ nhàng bóp, học sinh bài lập tức vỡ nát.
Rắc rắc rắc!
Học sinh bài của học viện Bất Dạ, thứ mà vô số học sinh mơ ước, giờ phút này vỡ tan từng mảnh, bị vứt trên mặt đất như rác rưởi.
Thái Vân Vận giẫm một chân lên trên học sinh bài, "Nhìn cho kỹ, ta đã bóp nát học sinh bài rồi, với lại không phải là sinh viên năm ba thì không thể rời đi, lúc nào học sinh cũng có quyền rời khỏi học viện, các ngươi căn bản không có quyền ngăn cản."
Lão sư học viện Bất Dạ nuốt một ngụm nước bọt, tình hình hiện tại đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn, một lão sư nhỏ bé như hắn căn bản bất lực để xử lý chuyện như thế này.
Một tin nhắn được hắn gửi đi, cao tầng học viện Bất Dạ nhận được tin, lập tức đều chạy về phía cổng chính.
Trán lão sư học viện Bất Dạ đổ mồ hôi lạnh, một giọt mồ hôi nhỏ vào mắt, cảm giác cay xè khiến hắn vô cùng khó chịu.
"À này, Thái Vân Vận ngươi bình tĩnh chút đã, ngươi bây giờ đang trong giai đoạn thăng tiến, không thể rời khỏi sự bồi dưỡng của học viện, nếu không tốc độ tu luyện của ngươi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đồng thời ngươi cũng không có nơi nào để đi, các học viện khác cũng sẽ không nhận một sinh viên năm ba đâu."
Lời hắn vừa dứt, một giọng nói truyền đến.
"Ai nói!"
Ánh mắt mọi người ở đây cùng hướng về nơi phát ra âm thanh, cuối con đường, một nữ tử mặc váy dài chậm rãi đi tới.
"Ngươi là ai!" Ánh mắt lão sư học viện Bất Dạ lóe lên vẻ kinh diễm, dù cho hắn từng trải, đã nhìn qua đủ loại mỹ nữ, cũng không nhịn được cảm thấy một trận khô miệng khô lưỡi.
Nữ tử mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, "Tự giới thiệu một chút, ta là một lão sư của học viện Viêm Hoàng, lần này đến là để mời Tô Ngự và Thái Vân Vận gia nhập học viện Viêm Hoàng."
Lão sư học viện Bất Dạ giận dữ, lúc này cũng không còn để ý người này là mỹ nữ nữa, "Ngươi đánh rắm! Thái Vân Vận cũng không hề rời đi học viện Bất Dạ, ngươi lại muốn đào chân tường! Chẳng lẽ người của học viện Viêm Hoàng đều là như thế vô sỉ sao!"
"Không không, Thái Vân Vận đã rời khỏi học viện rồi, đồng thời ta không cho rằng Thái Vân Vận ở học viện Bất Dạ của các ngươi có thể nhận được sự giáo dục tốt, dù sao trình độ giáo dục của học viện Bất Dạ các ngươi còn kém hơn học viện Viêm Hoàng một bậc." Chung Tử Hàm dịu dàng nói.
Sự xuất hiện của Chung Tử Hàm gây ra chấn động lớn hơn nhiều so với Thái Vân Vận.
Cảnh này bị Thái Vân Vận nhìn thấy, rất khó chịu véo vào phần thịt mềm của Tô Ngự.
"Ngươi làm gì vậy?" Tô Ngự ngược lại hít một hơi khí lạnh, trừng mắt nhìn Thái Vân Vận.
"Nam nhân đều là lớn móng heo tử! Ngươi nói gợi cảm trọng yếu hay đáng yêu trọng yếu?" Thái Vân Vận hỏi.
Tô Ngự liếc nhìn Thái Vân Vận, đánh giá từ trên xuống dưới, sờ cằm, "Đều xinh đẹp như nhau."
Trong lòng lại nghĩ, đáng yêu trước mặt gợi cảm thì không chịu nổi một kích, nếu để 100 người đàn ông lựa chọn giữa Thái Vân Vận và Chung Tử Hàm, thì trong đó có chín mươi người sẽ chọn Chung Tử Hàm, mười người còn lại dù chọn Thái Vân Vận, nhưng trong lòng tuyệt đối vẫn không quên được Chung Tử Hàm.
Đây là bệnh chung của đàn ông!
Gợi cảm dễ dàng khơi gợi dục vọng của đàn ông nhất, điều này đáng yêu không làm được.
Nhưng ngày thường, ngắm nhìn vẻ đáng yêu cũng rất thoải mái, khiến tâm trạng vui vẻ.
Hừ!
Coi như ngươi thức thời!
Thái Vân Vận ôm lấy cánh tay Tô Ngự, như đang tuyên thệ chủ quyền.
Chung Tử Hàm nhìn thấy dáng vẻ trẻ con này của Thái Vân Vận, không khỏi mỉm cười.
"Ta tin tưởng Tô Ngự và Thái Vân Vận nhất định sẽ đồng ý gia nhập học viện Viêm Hoàng."
Lão sư học viện Bất Dạ cau mày, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, "Hiệu trưởng các ngươi mau tới đi, sự tình sắp không khống chế nổi nữa rồi."
Thái Vân Vận đi đến trước mặt Chung Tử Hàm, chìa bàn tay nhỏ trắng nõn của mình ra, "Đưa học sinh bài cho hai chúng ta đi, ngươi hẳn là đã chuẩn bị xong rồi chứ."
"Đương nhiên!" Chung Tử Hàm lấy ra hai cái học sinh bài, nàng đã sớm dự định từ trước sẽ đưa Thái Vân Vận đến học viện Viêm Hoàng, nếu như Thái Vân Vận không đồng ý, thì sẽ để Tô Ngự dẫn dắt nàng, Thái Vân Vận nhất định sẽ nghe lời Tô Ngự.
Thái Vân Vận nhận lấy hai cái học sinh bài, "Hóa ra ngươi đã sớm kế hoạch tốt."
"Đây cũng là vì tốt cho ngươi, dù sao thiên tư của ngươi ở học viện Bất Dạ là lãng phí, chỉ có học viện Viêm Hoàng mới có thể khai thác hết toàn bộ tiềm lực của ngươi." Chung Tử Hàm cười nói.
"Vậy sao trước đó ngươi không dẫn ta đi?" Thái Vân Vận bĩu môi.
"Trước đó tiềm lực của ngươi ở học viện Bất Dạ có thể khai thác được, căn bản không cần đến học viện Viêm Hoàng." Chung Tử Hàm lắc đầu.
Mặc dù tư chất trước kia của Thái Vân Vận không tệ, nhưng vẫn còn một khoảng cách nhất định mới đủ để thi đậu vào học viện Viêm Hoàng, đồng thời lúc đó nàng cũng chưa phải lão sư của học viện Viêm Hoàng, không cách nào đưa Thái Vân Vận đi cửa sau.
"Đừng mà! Ngươi không thể đi! Ngươi đi rồi chúng ta biết làm sao bây giờ!" Một số học sinh có mục đích không trong sáng, đã vào học viện Bất Dạ, lớn tiếng nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta chính là vì ngươi mà đến, ngươi đi rồi, chúng ta chẳng phải là đến học viện Bất Dạ vô ích sao?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Thái Vân Vận sa sầm lại, vô cùng khó chịu quay đầu đi, "Ta cũng không ép các ngươi đến học viện Bất Dạ, đây là lựa chọn của các ngươi, lẽ nào tâm tư của các ngươi ta lại không biết sao?"
Nói xong liền nhìn thấy Tô Ngự đang ở bên cạnh Chung Tử Hàm, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Chung Tử Hàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận