Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 433: trường sinh chủng! Hấp huyết quỷ

Hừ!
Tô Ngự hừ lạnh một tiếng, tiểu loli này nhìn có vẻ ngon miệng, nhưng thật ra là một loli đã qua thời hạn bảo đảm chất lượng.
“Thật không hổ là trường sinh chủng trong truyền thuyết, tuổi thọ của hấp huyết quỷ thật dài, mới chỉ là thất phẩm mà đã có hơn ngàn năm tuổi thọ, hơn nữa còn có thể giúp ngươi duy trì dáng vẻ tiểu loli, xem như không tệ.”
Tiểu loli trước mắt này cũng không phải người, mà là một hấp huyết quỷ, hẳn là đã nhận được sự chúc phúc của tượng thần hấp huyết quỷ.
Nếu như là nhận được truyền thừa, thì ngàn năm thời gian không thể nào mới chỉ là cảnh giới thất phẩm.
Con ngươi của tiểu loli bỗng nhiên co rụt lại, cảm nhận được có gì đó không ổn, hắn thậm chí còn nhìn ra được cả việc nàng không phải là người.
Thái độ của nhân loại đối với hấp huyết quỷ cũng không tốt, dù sao hấp huyết quỷ lấy máu người làm thức ăn, trời sinh đã đối đầu với nhân loại.
Cách Luân được hoan nghênh như vậy là vì hắn hút máu người nhưng sẽ không hút chết, hắn sẽ từ từ nuôi dưỡng những huyết thực kia.
Huyết thực sẽ nhận được một chút tài nguyên tu luyện từ Cách Luân, tu luyện nhanh hơn, điều này dẫn đến rất nhiều người nghèo khốn cùng đều muốn trở thành huyết thực của Cách Luân.
Nhưng những hấp huyết quỷ khác làm sao có thể giống như Cách Luân, bọn hắn không thể nào đối xử tốt với huyết thực, bình thường đều thôn phệ sạch sẽ, rút khô toàn bộ máu.
“Đại nhân, ta không ăn thịt người.” tiểu loli vừa nói, vừa lùi về phía sau.
Mà Tô Ngự từng bước ép sát, rất nhanh liền dồn tiểu loli vào góc tường.
Một bên là nam nhân cao lớn, một bên là tiểu loli nhỏ nhắn xinh xắn, rất nhiều người không biết chuyện thấy cảnh này, còn tưởng rằng Tô Ngự thú tính đại phát đâu.
“Ngươi không ăn thịt người? Mùi máu tươi trên người ngươi làm ta muốn ói.” Tô Ngự ghét bỏ nói.
“Đại nhân, van cầu ngươi, đừng giết ta, để ta làm bất cứ chuyện gì cũng được, ta vẫn còn là chim non.”
Tiểu loli ngàn năm tuổi này lúc này nói ra, không hề e dè.
Nói rồi, tiểu loli cởi bỏ y phục của mình, điềm đạm đáng yêu nhìn Tô Ngự.
“Chỉ cần đại nhân muốn, ta làm gì cũng được.”
Bành!
Tô Ngự một quyền đấm xuyên bức tường bên cạnh tiểu loli, lạnh lùng nói: “Thu lại bộ dạng này của ngươi đi, sau này ngươi phải nghe lời ta, biết không?”
Tiểu loli run lên, vội vàng gật đầu. !!!∑(゚Д゚ノ)ノ
Tô Ngự rút tay ra, lạnh lùng liếc nàng một cái, “Dẫn ta đến chợ đen.”
Tiểu loli vội vàng nói: “Đại nhân, ngài muốn đi chợ đen nào?”
“Ở đây có nhiều chợ đen lắm sao?” Tô Ngự nhíu mày.
“Đại nhân, ngài là lần đầu tiên tới đây phải không? Chợ đen của Thất Dạ Thành chia làm chợ đen dưới lòng đất và chợ đen trên mặt đất. Chợ đen trên mặt đất là do Hắc Ám Giáo Đình xây dựng.
Bên trong có rất nhiều quy củ, nếu ngài muốn mua bảo vật hoặc thảo dược thì có thể đến chợ đen trên mặt đất.
Nếu ngài muốn tìm bảo vật vừa đào được hoặc vừa xuất thế, hoặc là mua một số nô lệ đặc thù, vậy thì phải đi chợ đen dưới lòng đất.
Chợ đen trên mặt đất có quy củ, chợ đen dưới lòng đất thì không có quy củ, dẫn đến việc chợ đen dưới lòng đất có rất nhiều thứ lừa người, nhưng cũng không thiếu đồ tốt.” tiểu loli khoa tay múa chân giải thích cho Tô Ngự.
Tô Ngự đột ngột dừng lại, tiểu loli không chú ý nên đâm sầm vào người hắn, chỉ cảm thấy mình như đâm phải một khối thần kim.
Thân thể quá cứng rắn!
Tiểu loli càng chắc chắn rằng mình không đánh lại được nam nhân này, xem ra nên thành thật hơn một chút.
“Bên trong đó có tượng thần không?”
“Đương nhiên là có ạ! Chợ đen sao có thể không có tượng thần chứ.” tiểu loli nói.
“Đến chợ đen trên mặt đất trước, sau đó đi chợ đen dưới lòng đất.” Tô Ngự nói.
Tiểu loli xoa xoa mũi, đi phía trước dẫn đường cho hắn.
“Ta tên là Tạp Lạc Lệ, ngươi tên gì?” Tạp Lạc Lệ hỏi.
“Diệp Phàm.” Tô Ngự thản nhiên đáp.
“A, đại nhân ngài tên là Diệp Phàm à.”
Chợt Tạp Lạc Lệ ngẩn người.
Diệp Phàm?
Đây không phải là Thần tử trên bảng danh sách sao? Người đã kế thừa truyền thừa siêu thần Vương cấp Ngưu Ma Vương!
(⊙o⊙)...
Khá lắm, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, vậy mà lại đụng phải một vị Thần Chi Tử.
May mà vừa rồi ta không động thủ, nếu như động thủ, người hộ đạo của vị này chắc chắn sẽ xé ta thành tám mảnh.
“Diệp Phàm đại nhân, đi theo ta.”
Tạp Lạc Lệ trở nên nhiệt tình hẳn lên, vị này chính là một kim chủ lớn a, lưng tựa Diệp Gia, tiền tài không thiếu, mình mà hầu hạ tốt, có lẽ sẽ nhận được chút lợi lộc.
Đáng tiếc... Vị này hình như không thích tiểu loli~
Loại thiên kiêu này đều thích mấy cô nàng ngực khủng thì phải~
Người qua đường nhìn thấy Tạp Lạc Lệ thân thiết dẫn đường cho Tô Ngự, đều thấy hoa cả mắt.
Bên đường một gã tửu quỷ dụi dụi mắt, không thể tin nổi nói: “Ái dà, Ma Nữ Đỏ Tươi kia vậy mà lại giống như một tên thiểm cẩu, ta có nhìn nhầm không?”
“Nam tử kia lai lịch thế nào?”
Một bàn tay đột nhiên chắn ngang trước người Tô Ngự. Tô Ngự nhìn lại, là một gã tráng hán đầu trọc, trên đỉnh đầu còn có một vết sẹo dữ tợn, trông như một con rết lớn.
Làn da màu đồng cổ càng làm nổi bật cơ bắp của hắn, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nổ tung.
“Vì sao chặn đường?” Tô Ngự cao giọng hỏi.
“Tiểu tử, nhường tiểu loli này cho ta.” gã tráng hán nói với giọng hung dữ.
“Tặng ngươi đấy.” Tô Ngự khoát tay.
Gã tráng hán đầu trọc ngẩn ra một thoáng, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Ngươi đang đùa ta?”
“Không có, tặng ngươi đó.”
“Cho ngươi ba phút.”
Nói xong Tô Ngự liền đi sang một bên, ngồi xuống đất chờ đợi.
Tạp Lạc Lệ mỉm cười, hiểu rằng câu nói thứ hai là nói với nàng.
Gã tráng hán kéo tiểu loli đi vào con hẻm nhỏ, miệng lẩm bẩm ba phút làm sao đủ, ít nhất cũng phải ba ngày.
Một lớn một nhỏ, hai bóng lưng giống như công chúa và dã thú.
Không bao lâu, trong con hẻm liền truyền ra âm thanh khiến người ta kích động, nhưng không phải tiếng của nữ nhân, mà là tiếng của nam nhân.
“Nghe nói lúc bị hấp huyết quỷ hút máu, sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ sung sướng, dù cho mất máu quá nhiều mà chết cũng không phát hiện ra, không ngờ là thật.” Tô Ngự ngồi bên đường thản nhiên nói.
Gã tửu quỷ bên cạnh cười ha hả một tiếng, “Người mới ngu xuẩn.”
Gã tửu quỷ cầm thùng rượu lên, uống ừng ực.
Khóe miệng Tô Ngự giật giật, nơi này quả nhiên không có một người bình thường nào, trong thùng rượu kia không phải rượu cao cấp, cũng không phải linh tửu, mà là cồn công nghiệp!
Ợ~
Gã tửu quỷ vỗ vỗ bụng, bên trong toàn là rượu giả, “Lâu rồi chưa thấy người mới nào mạnh như ngươi.”
“Làm sao ngươi biết ta là người mới?” Tô Ngự vừa cười vừa nói.
“Trên người ngươi không có mùi máu tươi, chắc là còn chưa giết qua người nhỉ? Đoán chừng là tử đệ của đại gia tộc nào đó, nghe nói đến đây vì món bảo vật được ký gửi bán ở chợ đen ba ngày sau.”
Gã tửu quỷ bĩu môi, món bảo vật kia đã thu hút rất nhiều nhân vật chính đạo, gần đây Thất Dạ Thành đều có chút rung chuyển.
Những vị Thánh Mẫu trong mắt không chứa nổi hạt cát kia, hô hào khẩu hiệu trừng phạt kẻ ác rồi đi khắp nơi giết người, đi trên đường không cẩn thận là có thể bị chém.
“Ồ? Có thể nói cho ta biết có bảo vật gì xuất thế không?”
“Tự mình đi mà nghe ngóng.”
Gã tửu quỷ vừa dứt lời, một thanh trường kiếm màu vàng đỏ đã kề lên cổ hắn, lưỡi kiếm đã rạch rách da hắn, rỉ ra mấy giọt máu tươi.
Ực!
Gã tửu quỷ nuốt một ngụm nước bọt. Nhanh quá! Nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng!
Cái thời buổi quái quỷ gì thế này?
Khắp nơi đều là yêu nghiệt, trẻ tuổi như vậy mà lại có sức mạnh thế này.
Tô Ngự cười híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô hại, “Bây giờ nói được chưa?”
“Ta vừa rồi chỉ đùa với ngươi một chút thôi, đừng nóng vội mà, con người ta thích nhất là giúp đỡ người khác, ngươi bỏ kiếm xuống trước được không?” mặt gã tửu quỷ tràn đầy nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận