Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 512: mười hai chí cao thể chi Thiên Đạo Ngọc Thể

Giữa màn sương trắng mờ ảo, Tô Ngự và mọi người vẫn đang tiến lên. Phía sau đã không còn đường lui, bốn phía đều là sương trắng, không tiến về phía trước thì chỉ có một con đường chết.
May mắn là, ý chí của người Tô gia đều rất kiên định, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Dù cho tu vi bị phế, bọn hắn cũng không hề kêu khổ kêu mệt.
Không biết qua bao lâu, phía trước mọi người xuất hiện một tấm bia đá.
Tô Ngự mặt lộ vẻ vui mừng, cuối cùng cũng không còn là sương trắng, nơi này có lẽ là cơ hội để đi ra!
Nhưng khi bọn hắn đến gần, mới phát giác có điều không ổn. Trên mặt đất có rất nhiều thi cốt, từng đống xương trắng bày la liệt khắp mặt đất, bao bọc quanh tấm bia đá.
Đáy lòng mọi người phát lạnh, lưng bốc lên hơi lạnh. Những hài cốt này lại có rất nhiều mang màu trắng như ngọc!
Xương cốt màu trắng như ngọc, đó là biểu tượng của Thần Thể!
Chủ nhân của những xương trắng này, khi còn sống ít nhất đều là Bán Thần!
Đây là đáng sợ đến mức nào!
Một đám tồn tại ít nhất là Bán Thần! Chết tại nơi này!
“Tô Ngự, hay là chúng ta đi đường vòng đi! Đổi phương hướng khác tiến lên.” Tô Thiên Ngự e dè nói. Một đám tồn tại cấp Bán Thần đều chết tại nơi này, bọn hắn chân yếu tay mềm thế này, căn bản không đáng là gì cả!
Chỉ vài phút là bị đánh chết thôi!
Mắt phải Xán Kim của Tô Ngự nhìn chăm chú vào tấm bia đá này. Hắn không biết văn tự khắc trên bia, nhưng lại có cảm giác thân quen kỳ lạ.
“Thiên Đạo Ngọc Thể? Thời đại này vậy mà lại sinh ra thể chất như ngươi, xem ra, Đại Đế của thời đại này đã có đối thủ.” Thanh âm đột ngột vang lên dọa bọn hắn giật nảy mình. Âm thanh mang đến một cảm giác hoang vu, phảng phất như đang ở thời đại Hoang Cổ.
“Đừng căng thẳng, lũ tiểu gia hỏa.” Phía trước tấm bia đá đột nhiên xuất hiện một bóng hình hư ảo, người đó khoác trường bào màu đen, khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhìn không rõ ràng.
“Ngài là?” Tô Thiên Ngự nhỏ giọng hỏi.
Ta?
Bóng hình đó dường như cười, nhưng lại bị bóng tối che khuất, không biết có phải là thật sự đang cười hay không.
“Ta chỉ là một linh hồn nhỏ bé của bia đá, các ngươi có thể gọi ta là Trấn Giới Bia Linh.” Bia Linh thong thả nói.
Thân hình Bia Linh phiêu đãng, bay đến trước mặt Tô Ngự, “Trên người ngươi có mùi quen thuộc, ngươi đã gặp bia linh khác rồi sao?” Mặc dù là đang hỏi, nhưng ngữ khí của nó lại vô cùng khẳng định!
Tô Ngự kinh ngạc, “Ngài cũng là bia linh của Nữ Đế?” “Ha ha, quả nhiên, ngươi đã gặp bia linh khác. Không sai, ta cũng là bia linh của Nữ Đế, phụ trách trấn áp thế giới phương này. Bia linh ngươi từng gặp kia là phụ trách nơi nào?” Trấn Giới Bia Linh hỏi.
“Phụ trách trấn áp Ngày Cũ Đại Ma!” Tô Ngự nói.
A?
A ha ha!
“Không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể gặp được bia linh trấn áp Ngày Cũ Đại Ma, mà còn sống sót đi ra, thật sự là khó mà tưởng tượng nổi!” Trấn Giới Bia Linh cười lớn.
Không ai hiểu rõ sự cường đại của Ngày Cũ Đại Ma hơn nó!
Đó là Đại Ma kinh khủng đã ăn mòn mấy ngàn thế giới, bản chất là một con Tinh Không Cự Thú có huyết mạch dị biến.
Tinh Không Cự Thú vốn lấy việc thôn phệ tinh cầu làm thức ăn, còn nó thì dần dần tiến hóa thành thôn phệ thế giới, khiến cho thực lực của nó bành trướng đến mức độ kinh khủng.
Quét ngang các thế giới, không hề có chút kiêng kỵ nào!
Nếu không phải Nữ Đế ra tay, kịp thời ngăn chặn nó, có lẽ Ngày Cũ Đại Ma đã thật sự biến thành hoàng hôn của Chư Thiên.
“Có thể cho ta biết, ngươi đã làm thế nào để đi ra không!? Bản nguyên của Ngày Cũ Đại Ma khó mà bị xóa bỏ, lực lượng Đại Ma hẳn là vẫn còn ảnh hưởng nơi đó.” Trấn Giới Bia Linh hỏi.
“Do cơ duyên xảo hợp, lúc ta đến đó, lực lượng của Đại Ma đã chẳng còn lại bao nhiêu. Ta đã dùng món binh khí này để giết nó.” Tô Ngự lấy ra Diệt Thế Xử.
Đây là binh khí của Hủy Diệt Chi Thần Thấp Bà, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trong thần thoại là món binh khí có thể hủy diệt vũ trụ.
Trong thần hệ phương Đông, chí ít cũng là cấp bậc đại thần thông giả, tức là cấp Đại La Kim Tiên!
Trấn Giới Bia Linh nhìn chằm chằm món binh khí này hồi lâu, “Binh khí Lên Trời cấp, không thể nào giết chết Đại Ma được. Không đúng, món binh khí này có khí tức hủy diệt rất mạnh, nếu như Đại Ma đã cực độ suy yếu, liệu có thể giết chết nó không?” Tô Ngự nghe thấy ba chữ “Lên Trời cấp”, tò mò hỏi: “Tiền bối, Lên Trời cấp có phải là Đại Đế không?” Đại Đế?
“Ha ha, tiểu tử, đừng nói mấy lời ngây thơ đó trước mặt ta. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, Lên Trời cấp không phải Đại Đế. Đại Đế là tồn tại siêu việt cả Lên Trời cấp!
Cấp bậc hiện tại của ngươi còn vô cùng yếu ớt, không thể lĩnh ngộ được sự vĩ đại của Đại Đế. Chờ ngươi mạnh mẽ lên, sẽ biết thế nào là cường đại, thế nào là Đại Đế.” Trấn Giới Bia Linh vừa cười vừa nói.
Tô Ngự thầm nghĩ trong lòng quả đúng là như vậy. Đại Đế là tồn tại siêu việt Đại La Kim Tiên, không biết là tương đương với Chuẩn Thánh hay là Thánh Nhân?
Nếu như tương đương với Thánh Nhân, vậy thì quá đáng sợ rồi!
“Tiểu tử, nể tình ngươi có quan hệ với Trấn Ma Bia Linh, ta sẽ không giết ngươi. Nếu không, phàm là sinh linh đến nơi này, đều phải chết!” Ngữ khí của Trấn Giới Bia Linh đột ngột thay đổi, khí lạnh lẽo tràn ngập.
Ngay cả thân thể cường đại như của Tô Ngự cũng khẽ run lên, cảm nhận được sự lạnh lẽo. “Tiền bối, không biết ngài trấn thủ nơi nào?” “Ta tên là Trấn Giới Bia Linh, đương nhiên là trấn thủ một phương thế giới. Thế giới phương này chính là nơi khởi nguồn của Ngày Cũ Đại Ma, đã hóa thành ma thổ. Phàm là kẻ bước vào, đều sẽ bị ma khí ăn mòn, dần dần bị mê hoặc, trở thành vật dẫn cho ý chí của Ngày Cũ Đại Ma trong cõi U Minh quay về.” Trấn Giới Bia Linh nói.
Tô Ngự nhớ đến con bạch tuộc lớn dị dạng kia, toàn thân mọc đầy mắt, trông buồn nôn không gì sánh được. Nó chính là vì bị nhiễm khí tức của Đại Ma nên mới biến thành như vậy.
Trấn Giới Bia Linh trấn áp chính ma thổ của Ngày Cũ Đại Ma, bên trong chắc chắn có rất nhiều khí tức của Ngày Cũ Đại Ma tồn tại. Sau khi bị nhiễm, mặc dù thực lực có thể tăng vọt, nhưng hình dạng cũng sẽ trở nên cực kỳ buồn nôn, còn có nguy cơ bị ăn mòn đoạt xá.
“Tiền bối, Thiên Đạo Ngọc Thể mà ngài vừa nhắc tới là chuyện gì vậy?” Tô Ngự tò mò hỏi.
“Chính là thể chất của ngươi đó, chẳng lẽ ngươi không biết? Thế lực nơi ngươi ở không nói cho ngươi biết sao?” Trấn Giới Bia Linh kinh ngạc nói.
Tô Ngự gãi đầu, kể lại tình hình ở Lam Tinh.
Ngay lập tức, Trấn Giới Bia Linh cũng không còn gì để nói. Nó cũng không ngờ rằng, một nhân vật cấp yêu nghiệt như Tô Ngự lại ở trên một tinh cầu lạc hậu, còn chưa tiến vào vũ trụ.
“Đúng là tạo hóa trêu ngươi. Những yêu nghiệt mà các thần triều, cấm địa, phật thổ kia cầu còn không được, vậy mà lại sinh ra trên một tinh cầu như thế này.” Trấn Giới Bia Linh cảm khái.
“Thể chất của ngươi là Thiên Đạo Ngọc Thể, một trong mười hai Chí Cao Thể. Ngươi nhận được sự ưu ái của pháp tắc tiên thiên, lĩnh ngộ pháp tắc dễ như ăn cơm uống nước. Khi ngươi sinh ra, đại đạo pháp tắc còn muốn vì ngươi mà chúc mừng. Ngươi có thể dễ dàng lĩnh ngộ tất cả lực lượng pháp tắc, dung hợp sức mạnh của thiên đạo.
Đối với ngươi, pháp tắc hiện giờ giống như những đề bài đã có sẵn đáp án và phân tích, chỉ cần thuận theo đó mà tu luyện là có thể thành công.
Trong mười hai Chí Cao Thể, vị trí của nó cũng hết sức đặc thù. Những thể chất khác có khả năng không cách nào tu luyện đến cảnh giới đại thành, nhưng Thiên Đạo Ngọc Thể lại là thể chất chắc chắn sẽ đại thành. Dù cho mỗi ngày sống phóng túng, không chuyên tâm tu luyện, cũng có thể đại thành, chỉ là tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.” Trấn Giới Bia Linh chậm rãi kể về những thông tin của Thiên Đạo Ngọc Thể, ngay cả nó cũng không thể không cảm khái rằng, chủ nhân của Thiên Đạo Ngọc Thể đều là những kẻ may mắn được đại đạo chiếu cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận