Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 651: đồ sát yêu ma ( hai chương hợp nhất )

Chương 651: Đồ sát yêu ma (Hai chương hợp nhất)
Yêu ma dường như không có loại tình cảm gọi là sợ hãi, yêu ma ẩn nấp trong bóng tối ngửi được mùi máu tươi, giống như sói đói ba ngày ba đêm, điên cuồng lao tới.
Vô số yêu ma bị kích động, ngay cả thủ vệ ở phương xa cũng bị kinh động.
Bầu trời càng lúc càng âm u, đen như mực, phảng phất như mực sắp nhỏ xuống.
Những con mắt xanh lè trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Tô Ngự, trong ánh mắt mang theo sự xảo trá, âm tàn, hung tàn, chỉ duy nhất không có nỗi sợ hãi sau khi đồng bạn chết đi.
Tô Ngự phủi phủi lớp tro bụi có lẽ bám trên người, “Yêu ma cấp Chuẩn Thần, vậy mà thần trí cũng nông cạn như vậy, thật không biết Thiên Đình tìm đến từ nơi nào.” Yêu ma chuẩn thần kia không chút kiêng dè phóng thích thần uy, Hắc Ám Thần Lực chấn động.
Chuẩn thần này có hình người, mang thân thể của nhân loại, nhưng đầu lại là đầu của Hồ Lang (Sói Cáo), phía sau có một đôi cánh chim tàn phá.
Cách Tô Ngự không xa, một nữ mạo hiểm giả đồng tử bỗng co rụt lại, nơm nớp lo sợ, che giấu khí tức đến mức cực hạn, trong mắt nàng chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
“Tại sao lại có yêu ma cấp Chuẩn Thần! Nơi này hẳn là khu vực bên ngoài mới đúng! Sẽ không có Chuẩn Thần!” Nữ mạo hiểm giả thầm cầu nguyện trong lòng, bỗng nhiên nàng nhìn thấy Tô Ngự cách đó không xa.
“Rất đẹp trai! Chỉ tiếc là hắn sắp chết rồi, chiến lực của yêu ma mạnh hơn nhân loại bình thường, trong trận chiến cùng cấp, yêu ma thường có thể áp chế nhân loại. Coi như là Chuẩn Thần cũng không cứu được hắn!” Ngay lúc nữ mạo hiểm giả cho rằng Tô Ngự chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì, nàng lại phát hiện sắc mặt Tô Ngự vẫn bình tĩnh, dường như yêu ma cấp Chuẩn Thần trước mắt không phải là mối đe dọa, mà chỉ là gà đất chó sành, không đáng nhắc tới.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Chẳng lẽ hắn là một Chuẩn Thần!” Ý nghĩ táo bạo này loé lên trong lòng nữ mạo hiểm giả, nhưng lập tức bị nàng gạt khỏi đầu.
Làm sao hắn có thể là Chuẩn Thần! Số lượng Chuẩn Thần trên Lam Tinh chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà trong số các Chuẩn Thần đó căn bản không có nam tử trẻ tuổi như vậy! Trên người hắn không có cảm giác tang thương do năm tháng bào mòn, hẳn không phải là cường giả phản lão hoàn đồng.
Chợt Yêu ma Chuẩn Thần động thủ, nhanh như tia chớp, hắc quang loé lên, hư không nổ tung.
Trong nháy mắt, vô số yêu ma hưởng ứng, yêu ma Cửu Phẩm có ở khắp nơi. Nếu chỉ là một hai con yêu ma Cửu Phẩm thì còn không gây ra sóng gió gì lớn, nhưng yêu ma Cửu Phẩm ở đây nhiều như biển.
Không biết tại sao, những yêu ma này khi săn giết nhân loại lại không tung ra những đòn công kích phạm vi lớn.
Một vài trí giả trên Lam Tinh suy đoán, hẳn là Vũ Trụ Thiên Đình đã đặt một chiếc lồng giam trong huyết mạch của chúng, khiến chúng không thể tùy ý hủy diệt tinh cầu, mà chỉ có thể săn giết sinh mệnh.
Nếu không có hạn chế đối với những yêu ma này, chỉ trong vài ngày, Lam Tinh sẽ bị chúng đánh cho không còn gì.
Điều này hiển nhiên không phải là thứ Vũ Trụ Thiên Đình muốn thấy.
Thứ bọn họ cần là một trại chăn nuôi tinh cầu có thể liên tục, không ngừng cung cấp huyết nhục cho họ.
Chứ không phải một lần cướp đoạt là xong, lấy đi tất cả.
Lam Tinh… À không… Là toàn bộ Hệ Ngân Hà, chính là trại chăn nuôi của thần ma.
Tại Lam Tinh, cường giả chi phối kẻ yếu, chỉ cần có chút bất thường, cường giả liền sẽ huyết tẩy kẻ yếu.
Quy tắc sinh tồn này thể hiện trên Lam Tinh vẫn còn tương đối kín đáo, bởi vì nhân loại trên Lam Tinh có đạo đức, có giới hạn cuối cùng, có nhân tính.
Trong vũ trụ, quy tắc sinh tồn hắc ám lại được thể hiện ra mà không hề che đậy chút nào.
Cường giả có thể tùy tiện quyết định sinh mạng, vận mệnh của vô số người, giống như Vũ Trụ Thiên Đình đã tru diệt không biết bao nhiêu người trên Lam Tinh, dẫn đến khoa học kỹ thuật đứt gãy, khiến khoa học kỹ thuật suy tàn. Nếu không phải tiền nhân có đại trí tuệ, Lam Tinh đã sớm bị hủy diệt.
Nếu không phải Lâm Diệp hoành không xuất thế, Lam Tinh cũng sẽ không có được hai ngàn năm bình yên.
“Đáng tiếc, hai ngàn năm bình yên đó đã không mang lại cho Lam Tinh nhiều chiến lực hơn, không có thêm nhiều nhiệt huyết chi sĩ sinh ra, mà nhiều hơn lại là tư tâm của mọi người ngày càng lớn, dục vọng không ngừng lan tràn.
Bọn họ không những không biết ơn hai ngàn năm bình yên mà ngươi mang lại, ngược lại còn oán trách ngươi không thể giải quyết triệt để yêu ma ở Tây Đại Lục.
Lâm Diệp, ngươi vẫn quá lương thiện.
Sự tàn nhẫn của ngươi chỉ dành cho những cường giả tâm thuật bất chính, hung ác với đối thủ của mình, nhưng lại không hung ác với thế nhân.” Tô Ngự nhẹ giọng nói, gió lớn thổi qua, cát vàng đầy trời.
Nhìn yêu ma Chuẩn Thần đang dần đến gần, trước người Tô Ngự bùng lên một ngọn lửa, theo ngọn lửa xuất hiện còn có gió lớn. Gió thổi bùng lửa, ngọn lửa nhanh chóng lớn mạnh.
Hỏa Diễm Pháp Tắc và Phong Chi Pháp Tắc, Tô Ngự đã nắm giữ sơ bộ, có thể tùy ý phóng ra ngọn lửa đủ sức phần thiên chử hải.
Đây mới chỉ là nắm giữ sơ bộ, nếu có thể hoàn toàn nắm giữ, vậy sẽ có được lực lượng đủ sức tùy tiện hủy diệt tinh cầu, vô địch một tinh hệ.
A a ~ Gào ~ Yêu ma Chuẩn Thần gào thét, ngọn lửa quét qua, huyết nhục yêu ma rơi xuống lốp bốp, 3 giây sau, nó đã hóa thành một cái xác cháy đen như than.
Yêu ma Chuẩn Thần còn thê thảm như vậy, huống chi là những yêu ma Cửu Phẩm kia. Tiếng gào thét vang trời khiến người ta phiền lòng, Tô Ngự thản nhiên bước vào biển lửa.
Ngọn lửa gặp Tô Ngự đều đua nhau tránh đường, hắn như vua của lửa, đi lại giữa nhân gian.
Nữ mạo hiểm giả đang ẩn nấp quan sát trong bóng tối đều bị dọa choáng váng, ngây người hồi lâu mới lấy máy ảnh ra chụp.
Một bức ảnh mới tinh ra đời, chính là khoảnh khắc Tô Ngự bước vào biển lửa giữa bầy yêu ma, ngọn lửa nhường đường cho hắn, xung quanh là lũ yêu ma đang dữ tợn gào thét.
Nữ mạo hiểm giả đăng bức ảnh lên mạng, sau đó do dự một lát trong lòng, cuối cùng cắn môi, đi theo sau.
Nàng không biết rằng, bức ảnh này đang lan truyền điên cuồng trên mạng, thu hút sự chú ý của vô số người.
Theo mỗi lượt chia sẻ, độ hot của bức ảnh này cũng ngày càng tăng cao.
Yêu ma vốn đang là điểm nóng hiện nay, yêu ma cấp Chuẩn Thần lại là đỉnh cao của yêu ma xuất hiện trên Lam Tinh, cộng thêm vẻ ngoài của Tô Ngự cực kỳ hợp gu người Lam Tinh, lập tức thu hút sự chú ý của vô số người đẹp.
“Ta đơn phương tuyên bố, đây chính là chồng ta! Mọi người giải tán đi, đừng chảy nước miếng với một người đàn ông đã có vợ như vậy. (icon mặt cười)” —— Tạc Thiên Bang Tử Tử “Lầu trên kiềm chế nước miếng chút đi, sắp bắn qua màn hình vào người ta rồi. Theo tôi thấy ảnh này là P (photoshop), số Chuẩn Thần trên Lam Tinh đếm trên đầu ngón tay, tôi biết hết tất cả Chuẩn Thần, nhưng không có soái ca này.” —— Núi Chung Chi Thần “Nói xàm cũng phải chuyên nghiệp chút chứ, tý một là cao thủ tại dân gian à? Người này nhìn là biết cao thủ ẩn mình trong dân gian, chỉ xuất hiện vào thời khắc nguy nan của Lam Tinh.” —— Mộng Tưởng * “Ngươi là cái thá gì mà dám vũ nhục chồng ta, có giỏi thì báo địa chỉ, offline solo với ngươi!” “Ha ha, nói nhiều thế làm gì, không phục thì đến tìm ta, nhà ta ở chung cư Sa Điêu Vườn Hoa, tòa nhà số 3, phòng 1503. Ngươi cứ đến, xem ta có xử lý ngươi không là biết, đừng có giở mấy trò mèo đó. Còn đòi offline solo với ta, ta thấy ngươi là ngàn dặm tới dâng *@#& đây mà, đến một người, trả lại cho ngươi thành hai người đấy!” “Ngọa Tào! Đây không phải là xe chạy đến nhà trẻ! Mau mở cửa, tôi muốn xuống xe!” Trên mạng chia làm ba phe: một phe bị nhan sắc của Tô Ngự thu hút, trở thành fan cuồng của hắn; một bộ phận nghi ngờ tính chân thực của bức ảnh; còn một phe thì cảm thấy Tô Ngự chắc chắn là lão quái vật nào đó giả dạng.
Ba phe tranh cãi, chửi bới không ngừng, có người hẹn offline solo với đối phương, cũng có người solo không thành lại bị.......
Cũng có một bộ phận nhỏ người, khi nhìn thấy bức ảnh này, cảm thấy có chút quen thuộc.
Bồ Thiên Hành, gã giáo phụ đầu trọc tung hoành ở Phỉ Thúy Quốc, ngày hôm đó đang vui vẻ chơi trò chơi nhỏ với mấy tiểu muội muội. Tiểu muội muội rúc vào lòng hắn, dịu dàng đút hoa quả cho Bồ Thiên Hành.
Ha ha ha!
“Hay là các em tốt hơn! Lão bà ở nhà của ta ngày nào cũng mắng ta.” Bồ Thiên Hành cười to.
“Ây da, tỷ tỷ hung dữ vậy sao? Ca ca ưu tú như vậy, có quyền lực, có địa vị, có thực lực, lại còn là Thần Chi Tử đại danh đỉnh đỉnh.” “Tỷ tỷ phải biết trân trọng mới đúng chứ, sao lại có thể mắng ca ca được.” “Tỷ tỷ hung dữ quá, không giống em, em sẽ chỉ đau lòng geigei~” Tiểu muội muội nói giọng trà xanh, Bồ Thiên Hành đột nhiên nhìn thấy bức ảnh kia, lập tức trừng to mắt, nhìn chằm chằm.
Không sai được! Chắc chắn không sai được! Tuy gầy đi một chút, màu mắt cũng thay đổi, nhưng chỉ có hắn mới có ánh mắt đó, chắc chắn là hắn!
Bồ Thiên Hành thì thào.
Tiểu muội muội thấy kỳ lạ, cúi đầu nhìn xem, “Ca ca, huynh biết người này à?” Ha ha ha!
Bồ Thiên Hành kích động nhảy dựng lên, cười lớn tiếng, “Ta biết ngay mà! Ngươi căn bản sẽ không chết! Ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của ta! Làm sao ngươi có thể chết được!” Tiểu muội muội ngơ ngác không hiểu sao, Bồ Thiên Hành sau cơn kích động, liền đẩy đám muội tử ra, chạy tới Tây Đại Lục...
Tô Ngự xuyên qua biển lửa, đi trên con đường nhựa bỏ hoang, tất cả yêu ma nào đến gần hắn đều nổ tan xác mà chết. Hào quang màu xanh trong mắt trái hắn loé lên, sức mạnh Định Số quét qua, những yêu ma này không cách nào chống cự, dù có đến nhiều bao nhiêu cũng chỉ là vô ích.
“Đại ca, chờ ta một chút.” Phía sau truyền đến tiếng người, rất nhanh một người đã đi tới bên cạnh Tô Ngự.
Tô Ngự đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, là một cô gái, khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng lại rất ưa nhìn, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thanh thuần, đơn giản.
Gương mặt trắng trẻo lộ ra nét ửng hồng, giống hệt dáng vẻ e thẹn của cô bé gái lần đầu hẹn hò với bạn trai.
Bộ chiến đấu phục bó sát người phô bày vóc dáng nàng không sót chỗ nào, mái tóc buộc hai bím đuôi ngựa đung đưa theo gió, khiến người ta không nhịn được muốn nắm lấy ngắm nghía.
“Có chuyện gì không?” Giọng Tô Ngự lạnh nhạt, không hề vì đối phương xinh đẹp mà có hảo cảm.
Nhan sắc đôi khi cũng không phải là thứ quan trọng nhất.
Tô Ngự càng thích kiểu con gái cúi đầu không thấy mũi chân, có thể sinh con đẻ cái.
“Cái đó ~” Nữ hài đặt hai tay sau lưng, tỏ vẻ bối rối, hai chân nhỏ không ngừng đổi vị trí, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngại ngùng.
Tô Ngự thấy vậy, trực tiếp lách qua nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Tại sao hắn không bay thẳng đến chỗ Lâm Diệp?
Bởi vì hắn muốn giải quyết triệt để vấn đề yêu ma ở Tây Đại Lục!
Tô Vạn Linh đã từng tiêu diệt yêu ma Tây Đại Lục một lần, nhưng lại bị yêu ma từ thế giới khác làm bị thương. Lần này, Tô Ngự muốn một lần giải quyết dứt điểm, lấy lại Tây Đại Lục!
Tô Vạn Linh làm không được!
Không có nghĩa là Tô Ngự không làm được!
Bây giờ!
Không phải là chín năm trước nữa!
Hắn đã trưởng thành hoàn toàn, đứng trên đỉnh cao nhất của Lam Tinh!
Khoảng cách với Lâm Diệp cũng chỉ còn hai bước!
Nữ hài ngây người tại chỗ, nàng không hiểu tại sao Tô Ngự không đợi nàng nói xong mà lại trực tiếp rời đi.
Nữ hài theo bản năng sờ mặt mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lẽ nào sức hấp dẫn của mình đã giảm sút? Không thu hút được đàn ông ư?
Theo lý mà nói, đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích kiểu con gái như mình chứ nhỉ?
Cô gái có chút hoài nghi nhân sinh, chần chừ một lát rồi lại chạy lên phía trước Tô Ngự lần nữa.
“Ca ca, ta tên là Thang Di Nhiên, là một nhà mạo hiểm. Ta muốn nhờ huynh một việc.” Thang Di Nhiên cúi đầu, thành khẩn nói.
Tô Ngự cao hơn Thang Di Nhiên, ánh mắt nhìn xuống, thản nhiên nói: “Cho ta một lý do tại sao ta phải giúp ngươi.” Thang Di Nhiên kinh ngạc, chẳng lẽ không phải nên hỏi nàng cần giúp gì sao? Rồi sau đó mới quyết định có giúp hay không ư?
Nàng không biết rằng, Tô Ngự là một người có tư tưởng ích kỷ, phàm là chuyện có lợi cho bản thân, cho những người mình coi trọng, hắn đều có thể làm. Ngược lại, nếu không có lợi ích gì cho mình, hắn căn bản sẽ không làm.
Tô Ngự cũng có lòng tốt, ví dụ như lúc Lam Tinh sắp bị Phượng Hoàng hủy diệt, hắn đã chủ động đứng ra giải quyết Phượng Hoàng, suýt nữa chết trong tay Phượng Hoàng. Lòng tốt của hắn là đại thiện, chứ không phải tiểu thiện.
Thang Di Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ca ca, mẹ của ta mắc phải bệnh nan y, cần một số tiền lớn mới giữ được tính mạng. Nếu muốn chữa khỏi, cần phải tốn một lượng linh thạch giá trên trời mới có thể.
Ta không muốn mẹ phải chết, đã vay tiền bạn bè, vay tiền khuê mật, vay tiền rất nhiều người, nhưng số tiền cần để chữa trị cho mẹ vẫn còn thiếu rất nhiều.
Trong lúc bất đắc dĩ, ta đành một mình đến Tây Đại Lục. Bạn bè không muốn đi cùng ta, đội mạo hiểm thì cho rằng ta là gánh nặng, không đoái hoài đến ta. Sau khi tiến vào vùng đất của yêu ma, ta chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí trốn tránh, cho đến hôm nay mới gặp được ca ca.” Thang Di Nhiên nói với vẻ vô cùng đáng thương.
“Vậy thì sao? Ngươi cho ta một lý do để giúp ngươi, và ngươi muốn gì.” Tô Ngự thản nhiên nói.
Hoàn cảnh của cô gái rất bi thảm, nhưng nếu chỉ dựa vào lời nói một phía của nàng, Tô Ngự sẽ không giúp đỡ đối phương.
Bịa chuyện thì ai mà không biết? Hắn còn có thể nói mình là Thủy Hoàng Cổ Đế chuyển thế, cần tài nguyên để trưởng thành và hồi phục, đợi khi hắn thành công trở lại cảnh giới Đại Đế, sẽ phong cho đối phương làm Đại tướng quân.
Không phải Tô Ngự máu lạnh, mà thế đạo chính là như vậy. Phụ nữ càng xinh đẹp càng biết lừa người. Đôi khi những người trông có vẻ thật thà, thực chất lại vô cùng thâm độc, còn hung ác hơn cả ác nhân.
“Ca ca, ta muốn xin một ít thi thể yêu ma, huynh có thể hay không đừng đem yêu ma đều đánh thành huyết vụ, để cho ta thu thập một chút thi thể yêu ma.” Thang Di Nhiên nói ra.
Tô Ngự hơi nhíu mày, Thang Di Nhiên cẩn thận hỏi: “Ca ca, việc đó khó lắm sao?” “Không đánh đối phương thành huyết vụ thì cần phải thu bớt lực lượng, rất phiền phức.” Tô Ngự thẳng thắn nói.
Muốn giữ lại toàn thây cho yêu ma đôi khi cũng là một việc rất khó.
Thang Di Nhiên khoé miệng giật giật, thế giới của cường giả nàng không hiểu nổi!
Tô Ngự tiếp tục đi về phía trước. Gặp phải một vài yêu ma cường đại, hắn liền không đánh chúng thành huyết vụ, mà giữ lại tứ chi.
Đi suốt một đường, máu yêu ma nhuộm đỏ khắp con đường, tạo thành một đại lộ máu tươi phía sau hắn. Mùi máu tanh xộc vào mũi, nhưng lũ yêu ma kia vẫn không hề sợ hãi, vẫn lao vào tấn công Tô Ngự như những con chó dại.
Ban đầu, Thang Di Nhiên còn hơi lo lắng liệu Tô Ngự có thể cứ mạnh như vậy mãi không, có bị kiệt sức không. Sau đó nàng phát hiện, nỗi lo đó hoàn toàn thừa thãi.
Bởi vì Tô Ngự quá mạnh! Giết vô số yêu ma trên đường đi mà không hề tỏ ra chút mệt mỏi nào.
Giống như có pháp lực vô cùng vô tận!
“Ca ca, làm thế nào mà huynh giết chết yêu ma vậy? Tại sao chúng nó vừa đến gần huynh là lại nổ tung, có phải hay không là huynh dùng bí pháp gì?” Thang Di Nhiên tò mò hỏi.
“Không có.” “Đối phó với loại yêu ma yếu ớt như vậy, chỉ cần một ý niệm là có thể đồ sát, không cần thi triển bí pháp.” Tô Ngự nhẹ nhàng lắc đầu. Mắt trái của hắn gần như chưa từng được khai phá, sức mạnh hắn đang sử dụng hiện giờ chỉ là một tia thần lực rò rỉ ra từ Nữ Thần Định Số.
Là một Nữ Thần Định Số cấp Thánh Nhân, dù chỉ vừa mới hồi phục, cũng sở hữu sức mạnh vượt xa cấp Thần. Cũng may là Tô Ngự đã kịp thời phong ấn nàng vào mắt trái, nếu không thì Lam Tinh, thậm chí là toàn bộ Hệ Ngân Hà đều sẽ bị hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận