Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 230: chủng tộc ở giữa cừu hận

Chương 230: Mối thù giữa các chủng tộc
“Nhưng mà, Mỹ Nhân Ngư gặp phải cũng quá đáng thương đi! Lẽ nào cái này không đáng thương sao? Bộ tộc Mỹ Nhân Ngư tấn công nhân loại đã là chuyện mấy vạn năm trước rồi!” Sarah hỏi.
“Ngươi có tư cách gì thay cổ nhân tha thứ cho địch nhân?” Tô Ngự nói lần nữa.
“Ngươi lẽ nào không có tình cảm sao?” Sarah nhíu mày, nhìn Tô Ngự thật sâu, muốn xem thấu tiểu hài tử này.
“Không phải là không có tình cảm, mà là ngươi ngay từ đầu đã dẫn đạo ta, ngươi muốn ta đi phản kháng, muốn lật đổ cái Thủy tộc quán này?
Tâm tư của ngươi bất chính, ta một hài tử 6 tuổi, ngươi dẫn đạo ta thì có ích gì chứ!? Đơn giản là vì bây giờ tâm tư ta thuần khiết, là lúc dễ bị lừa dối nhất, chỉ cần ngươi nói cho đủ đáng thương, thêm vào một chút bức bách, còn có đặt câu hỏi.
Ta không phải là sẽ mắc câu sao?”
Tô Ngự nói đến đây, sắc mặt Sarah đại biến, kinh hãi nhìn Tô Ngự, dường như không thể tin được, Tô Ngự, một hài tử trông chưa đến 10 tuổi, lại có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Trên thế giới này thật sự có người yêu nghiệt như ngươi sao?” Sarah ánh mắt phức tạp nhìn Tô Ngự.
“Ta không phải tiểu hài tử, chỉ là thân thể lột xác, một lần nữa trở thành tiểu hài tử, chút trò xiếc này của ngươi nên kiềm chế một chút đi. Ta bất kể mục đích của ngươi là gì, nhưng giống như lời đồng bạn của ngươi nói, nếu như Diệp Thiên Đế thật sự giáng lâm, tòa thành thị này sẽ hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc.”
Tô Ngự nhớ tới trận chiến giữa gia chủ và lão tổ Hoàng Gia lúc trước, thực lực của bọn họ đã siêu việt nhận biết của thế nhân, nếu không tận mắt chứng kiến thì không thể tưởng tượng được loại sức mạnh cấp độ đó.
Theo lời Tô Vạn Linh, đối với nhân vật cấp bậc đó, dư ba chiến đấu thôi cũng có thể tuỳ tiện san bằng một tòa thành thị, nếu như nhắm vào một tòa thành thị, chỉ cần vẻn vẹn mấy chiêu là có thể xóa sổ một tòa Đại Thành khỏi bản đồ.
Đó là sức mạnh như thần ma, Tô Cửu Tông khi chưa trở thành đại tông sư, nhẹ nhàng một quyền đã có thể san bằng ba hòn núi lớn.
“Nhưng mà, đây cũng là một cơ hội, không phải sao?” Sarah chợt nói.
“Ha ha, tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ.”
Tô Ngự lắc đầu, một mình đi về phía Thủy tộc quán.
Muốn mượn nhờ lực lượng của Diệp Thiên Đế để cứu Mỹ Nhân Ngư ra?
Nhưng mà Nghĩ quá ngây thơ rồi, tưởng rằng Diệp Thiên Đế sẽ từ từ hủy diệt thành thị sao?
Không không!
Tô Ngự biết, nếu Diệp Thiên Đế thật sự nổi giận, thành thị này có khả năng sẽ diệt vong trong nháy mắt.
“Gia gia đưa ta đến nơi nguy hiểm như thế, lẽ nào không sợ ta gặp nguy hiểm sao?” Tô Ngự lẩm bẩm đi vào Thủy tộc quán.
Trong Thủy tộc quán, hài tử thân cao thấp hơn một mét hai được miễn phí, cũng coi như là nhân tính.
Tô Ngự bây giờ chỉ vỏn vẹn 94 centimet, còn cách một mét một chút khoảng cách.
Đồng thời gương mặt non nớt đó, vừa nhìn liền biết là một đứa bé.
Đi vào Thủy tộc quán, theo những biển chỉ dẫn đó, Tô Ngự đi thẳng một mạch, thấy được rất nhiều sinh vật đáy biển.
Những sinh vật đáy biển này và những thứ Tô Ngự thấy ở kiếp trước đã hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn là những loài khác hẳn.
Con tôm hùm lớn dài mười mấy mét đã thấy bao giờ chưa?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy con tôm hùm lớn này, Tô Ngự liền chảy nước miếng, nhìn con tôm hùm lớn này mắt sáng rực lên.
“Con tôm hùm lớn này chắc chắn ăn rất ngon đây! To thế này, đủ cho ta ăn một thời gian dài.” Còn có những sinh vật đáy biển hình thù kỳ quái, những sinh vật biển sâu xấu xí dị thường, những sinh vật kia, nhìn như thể bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.
Chợt Tô Ngự thấy được biển hiệu phía trước, bên trên ghi Khu vực Mỹ Nhân Ngư, lập tức phấn khích chạy tới.
Nơi này có rất nhiều người đang quan sát, có nam có nữ, bất quá nam nhân rõ ràng là nhiều hơn, nữ nhân chỉ có vài người lèo tèo.
Bên trong vách kính, mấy chục Mỹ Nhân Ngư đang bơi lội, dáng người ưu nhã, khiến người xem thấy đẹp lòng, giống như trong nhiều câu chuyện.
Khuôn mặt Mỹ Nhân Ngư đều vô cùng tinh xảo, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của nhân loại, vòng eo thon thả, cộng thêm dáng người đầy đặn, đơn giản chính là giấc mơ trong lòng nam nhân.
Nửa thân dưới là một cái đuôi cá, đuôi cá màu xanh lam nhạt, vảy cá đều lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Phía trước có một hướng dẫn viên du lịch đang thuyết minh câu chuyện về Mỹ Nhân Ngư, Tô Ngự lắng nghe, biết được Mỹ Nhân Ngư sau khi thành niên sẽ sở hữu sức mạnh tứ phẩm, vô cùng không tầm thường.
Tô Ngự lắc đầu, sức mạnh tứ phẩm không yếu, nhưng so với nhân loại, vẫn là quá mức nhỏ bé yếu ớt, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Nhân loại yếu nhất, có thể chỉ có nhất phẩm, nhưng kẻ mạnh nhất thì mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng.
Nhân loại là một chủng tộc ban đầu nhỏ yếu, nhưng có tương lai vô hạn, tiềm năng vô hạn.
Hiện nay rất thịnh hành một câu nói, chính là, chỉ có nhân loại mới có thể đánh bại nhân loại, chỉ cần có đủ thời gian, nhân loại có thể siêu việt mọi tồn tại.
Tô Ngự đối với cách nói này cũng cảm thấy rất hứng thú, dù sao kiếp trước của hắn cũng vậy, nhân loại đứng ở đỉnh chuỗi sinh tồn trong tự nhiên, không có bất kỳ tồn tại nào có thể uy hiếp nhân loại.
Một tiểu nữ hài hiếu kỳ áp mặt vào vách kính, trong đôi mắt to tròn đều tràn đầy khao khát đối với những điều chưa biết, cười khúc khích nhìn Mỹ Nhân Ngư.
Một Mỹ Nhân Ngư bơi đến trước mặt tiểu nữ hài, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức trở nên vô cùng đáng sợ, làm tiểu nữ hài sợ đến bật khóc.
Tiếng khóc oa oa vang vọng trong Thủy tộc quán, mẫu thân vội vàng chạy đến bên cạnh tiểu nữ hài, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nữ hài, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng.
“Bảo bối đừng khóc, bảo bối đừng khóc.”
Thấy tiểu nữ hài vẫn không ngừng thút thít, mỹ phụ nhân hơi tức giận nhìn nam nhân bên cạnh, “Đều tại ngươi! Nhìn Mỹ Nhân Ngư cái gì! Chẳng lẽ không biết bản tính các nàng ngoan cố sao! Bây giờ hù đến nữ nhi rồi!” Người nam nhân bị quở mắng không dám nói gì, sau khi nữ nhân nói xong, giận đùng đùng cầm điện thoại di động lên, bấm số gọi điện thoại khiếu nại, “Mỹ Nhân Ngư của các ngươi đã hù dọa nữ nhi của ta! Lẽ nào các ngươi đến mấy con Mỹ Nhân Ngư cũng không quản nổi sao? Đồ phế vật!” Đầu dây bên kia không ngừng vang lên tiếng xin lỗi, có thể thấy địa vị của nam nhân này rất cao, khiến người của Thủy tộc quán không dám phản bác.
Tô Ngự lắc đầu, đi đến trước mặt tiểu nữ hài, mỉm cười, tiểu nữ hài nhận được sự trấn an tinh thần của hắn, lập tức yên tĩnh lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
“Ngươi đã làm gì nữ nhi ta?” Ánh mắt nam tử nhìn về phía Tô Ngự có chút nguy hiểm.
“Nữ nhi ngài bị chấn động tinh thần, nếu không nhanh chóng trị liệu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nàng. Nhẹ thì tiềm lực hạ xuống, nặng thì tâm trí sẽ vĩnh viễn dừng lại ở mức hiện tại.” Tô Ngự thản nhiên nói.
Vừa rồi hắn cũng không ngờ tới, tinh thần của Mỹ Nhân Ngư kia lại có thể xuyên thấu vách kính, mặc dù chỉ là một luồng tinh thần rất nhỏ, tạo thành hình dạng kim châm, nhưng đối với một hài tử mới bảy, tám tuổi mà nói, đó chính là đòn đả kích chí mạng.
Bởi vì tinh thần lực rất nhỏ, rất khó phát giác, nhưng Tô Ngự là Tiên Thiên Đạo Thể, có khả năng khống chế năng lượng không gì sánh bằng, nên có thể cảm giác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận