Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 457: không lùi, không để cho, không sợ

Chương 457: Không lùi, không nhường, không sợ
Tô Ngự bay về mặt đất, tất cả mọi người lùi về sau một bước, giống như hắn là ôn thần vậy.
Trong đám người, có một người cầm gậy tự sướng đang phát sóng trực tiếp, lúc này trên màn hình đều là tin nhắn cổ vũ chủ phòng đi phỏng vấn Tô Ngự.
【 Cẩu nhi tử, mau đi phỏng vấn Tô Thần Tử a! 】 【 Dẫn chương trình gặp được Tô Thần Tử mà không phỏng vấn sao? Sợ như vậy thì làm sao làm dẫn chương trình, ngươi về nhà trồng trọt đi còn hơn. 】 【 Ta khuyên ngươi đi tìm lớp học đi. 】 Dẫn chương trình Tiểu Ngốc Ngốc là một muội tử xinh đẹp, nhưng nàng không đi theo con đường dẫn chương trình nhan sắc, mà là một dẫn chương trình hài hước, bình thường đều cùng người hâm mộ gọi nhau là cẩu nhi tử.
“Cẩu nhi tử bọn họ, người ta là thần tử cao quý, ta chỉ là một dẫn chương trình nhỏ hạng ba, làm sao dám đi phỏng vấn người ta, đây chẳng phải là đốt đèn lồng đi nhà xí, tìm phân (tìm c*t) hay sao?” Tiểu Ngốc Ngốc cười khổ một tiếng.
【 Cẩu nhi tử mau đi đi, chỉ cần ngươi phỏng vấn, ta sẽ tặng ngươi bảo kiếm. 】 Tiểu Ngốc Ngốc lập tức tinh thần phấn chấn, lấy dũng khí xông tới, nhưng khi nàng đi đến trước mặt Tô Ngự, mới hiểu thế nào là thiên kiêu!
Vênh váo hung hăng?
Không phải. Mà là một loại bá khí vô hình, mặc dù Tô Ngự không làm gì cả, nhưng trong khoảnh khắc đến gần hắn, Tiểu Ngốc Ngốc cảm giác bắp chân mình đều mềm nhũn.
Đậu xanh rau má~ Ta hối hận~ Ngay lúc nàng định quay đầu rời đi, Tô Ngự lại nhìn chằm chằm nàng, "Vì sao cản đường ta?"
Giọng nói không lớn, nhưng không hiểu vì sao, Tiểu Ngốc Ngốc cảm giác mình sắp ngớ ngẩn đến nơi.
“Cái kia... Cái kia... Có thể hỏi ngài mấy câu được không ạ?” Tiểu Ngốc Ngốc nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên, nếu ngài có việc, hoàn toàn không cần để ý đến ta.” Tiểu Ngốc Ngốc lập tức bổ sung một câu.
Lúc này trên màn hình đều là: 【 Cẩu nhi tử lá gan của ngươi càng ngày càng nhỏ rồi, cách cục đâu! Cách cục đâu! 】 Tâm trạng Tô Ngự bây giờ rất tốt, mặc dù giết lão nhân xong đã đắc tội Kiếm Thần, nhưng hắn cũng thu hoạch được một phương pháp mạnh lên. Có phương pháp này, hắn nhất định có thể quật khởi trong thời gian ngắn, sở hữu chiến lực Vương Cấp.
“Hỏi đi.” Tô Ngự nói.
"Xin lỗi vì đã làm phiền."
A?
Tiểu Ngốc Ngốc sững sờ, sau đó phản ứng lại, Tô Ngự vậy mà lại đồng ý yêu cầu của nàng.
Khi nàng nhìn về phía Tô Ngự, phát hiện Tô Ngự đang nhìn nàng với ánh mắt như cười như không.
“Ngươi là dẫn chương trình sao?” Tô Ngự hỏi.
“Vâng, ta hiện đang phát sóng trực tiếp trên nền tảng Mèo Con, số phòng là 741852963. Đại lão, ngài bình thường cũng thích xem phát sóng trực tiếp sao?” Tiểu Ngốc Ngốc nói rất nhanh.
Tô Ngự khoát tay áo, “Ta không xem phát sóng trực tiếp, thứ đó có gì hay ho đâu.” Kiếp trước ngành phát sóng trực tiếp rất hot, thu nhập hàng tháng của những dẫn chương trình đó đều khiến người khác thèm nhỏ dãi, cũng vì vậy mà sinh ra không ít mâu thuẫn xã hội. Đương nhiên, ở thế giới này cũng có một vài mâu thuẫn, nhưng đều là mâu thuẫn nhỏ. Thế giới này cuối cùng vẫn là thực lực vi tôn, cường giả đặt ra quy tắc, kẻ yếu tuân theo quy tắc.
“A ~ vậy đại lão bình thường có sở thích gì không ạ?” Tiểu Ngốc Ngốc hỏi.
“Tu luyện, chiến đấu, chém giết cùng địch nhân mới là sự lãng mạn của nam nhân.” Tô Ngự nhếch miệng cười, sát ý tỏa ra xung quanh khiến Tiểu Ngốc Ngốc sợ đến muốn tè ra quần.
“Đại lão, ngài không sợ Kiếm Thần quay lại trả thù sao? Kiếm Thần là cường giả xếp hạng thứ bảy đó.” Tiểu Ngốc Ngốc lấy hết dũng khí hỏi.
Nói xong, nàng nhắm chặt hai mắt, sợ rằng Tô Ngự nổi giận sẽ xé nàng thành mảnh vụn.
“Tô gia khi nào từng sợ?” “Không lùi, không nhường, không sợ, kẻ phạm vào gia tộc ta, dù xa cũng giết!” Tô Ngự đi thẳng về phía trước, Tiểu Ngốc Ngốc không dám ngăn cản, chỉ biết nhìn theo hắn rời đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng Tô Ngự biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới thở ra một hơi dài, vội vàng vỗ vỗ ngực, làm dấy lên một trận sóng cả.
“Làm ta sợ chết khiếp, lần sau dù có tặng bao nhiêu tiền, ta cũng không đến phỏng vấn loại đại lão này nữa đâu. Chỉ riêng khí thế đã ép ta không thở nổi, suýt nữa thì ngạt thở luôn rồi.” Tiểu Ngốc Ngốc nói với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Một câu nói của Tô Ngự đã dấy lên một làn sóng trên mạng, khi mọi người nghe thấy lời Tô Ngự nói, ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào, giống như bọn hắn đã trở thành một thành viên của Tô gia.
Vinh nhục cùng hưởng, sinh mệnh không dừng, chiến đấu không thôi.
【 Thật là khí phách Tô Thần Tử, đây chính là khí phách của Tô gia sao? Quả nhiên khủng bố như vậy! 】 【 Kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại, tương lai ắt thành đại họa, lầu trên điều động người đi chặn đánh sự trưởng thành của Tô Thần Tử đi. 】 【 Ta cho rằng hành động này khả thi. 】 【 Ta giơ năm ngón tay lên, tỏ ý đồng ý. 】 Tô Ngự đi trên đường, trong lòng lặng lẽ tổng kết lại thu hoạch từ trận chiến.
Đầu tiên là về mặt kinh nghiệm chiến đấu, đao pháp quỷ dị của lão nhân cho hắn biết kỹ xảo chiến đấu quan trọng đến nhường nào.
Kế đến là thu hoạch lớn nhất từ trận chiến này, huyết mạch Tổ Vu!
Trước đó Tô Ngự không hề trực tiếp hấp thu huyết mạch Tổ Vu, mà dùng động thiên để hấp thu nó.
Tinh hoa huyết mạch đó ẩn giấu trong động thiên của hắn, đợi đến khi nhục thân Tô Ngự đủ cường đại, có thể chịu đựng được huyết mạch Tổ Vu bá đạo cường hoành kia, thì huyết mạch Tổ Vu sẽ dần dần dung nhập vào thân thể hắn.
Trường hợp như của Thái Vân Vận các nàng là nhục thân trực tiếp dung hợp huyết mạch Kim Ô, không giống với tình huống của Tô Ngự.
Trước đó Tô Ngự còn tưởng rằng, động thiên của mình hấp thu huyết mạch Tổ Vu, biến thành Động Thiên Tổ Vu rồi, thì hắn đã không còn cơ hội lấy được huyết mạch Tổ Vu nữa.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ cần nhục thân đủ mạnh, tinh hoa huyết mạch trong động thiên liền sẽ hiển hóa ra.
Sau khi Tô Ngự thi triển thần thông `pháp thiên tượng địa`, cường độ nhục thân tăng lên mạnh mẽ, cuối cùng đã dẫn động được tinh hoa Tổ Vu từ sâu trong động thiên.
Tinh hoa Tổ Vu rót vào thân thể hắn, mới có được cảnh tượng lúc chiến đấu với lão nhân.
Trạng thái như Ma Thần kia là kết quả của việc kết hợp `pháp thiên tượng địa` với huyết mạch Tổ Vu. Mặc dù chỉ là một chút huyết mạch Tổ Vu, nhưng cũng ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại.
Sau khi giải trừ thần thông `pháp thiên tượng địa`, chút huyết mạch Tổ Vu kia lưu lại trong thân thể hắn. Hiện tại, cường độ nhục thân của hắn đã mạnh hơn trước đó khoảng hai thành.
Bây giờ nếu phát động thần thông `pháp thiên tượng địa`, chắc chắn có thể trở nên mạnh hơn nữa, dẫn động được nhiều tinh hoa huyết mạch Tổ Vu hơn.
Đây quả thực là một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, Tô Ngự có thể dựa vào vòng tuần hoàn này để nhanh chóng mạnh lên.
Mặc dù chỉ là nhục thân mạnh lên, ảnh hưởng đến cảnh giới không lớn, nhưng cũng đủ trân quý rồi.
Đến lúc đó, người khác nhìn thấy Tô Ngự chỉ có cảnh giới Ngũ Phẩm, liền hùng hổ xông về phía hắn, kết quả nhục thân của hắn lại có thể cứng đối cứng với cường giả Vương Cấp, đó há chẳng phải là một chuyện rất thú vị sao?
Ha ha ha!
Thành Đúc Kiếm Bên trong võ quán Lão nhân nhìn thấy Tô Ngự, vỗ vỗ vai hắn: "Về rồi à."
"Đã về rồi thì hãy hảo hảo học kiếm."
Tô Ngự gật mạnh đầu, hắn nhìn thấy đạo vận đang tiêu tán từ bóng lưng lão nhân.
Sau đó hắn tìm Thái Vân Vận.
“Ngươi không bị thương chứ?” “Đương nhiên là không, ta sao có thể bị thương được.” Tô Ngự vừa cười vừa nói.
Thái Vân Vận bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cũng không biết là ai lúc trước toàn thân đầy vết thương rời khỏi đại lục đó.” Sắc mặt Tô Ngự tối sầm, lúc trước hắn giữ lại vết thương là để làm kỷ niệm, ai ngờ vết thương ngày càng nhiều, khắp người chỗ nào cũng có. Bất đắc dĩ, hắn đành dùng Tạo Hóa chi khí xóa đi vết thương, tái tạo lại huyết nhục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận