Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 739: Cổ Đế bảo tọa

“Thiên Long lại có tiến bộ à.” “Ừm, hắn thăm dò bí cảnh đạt được cơ duyên không nhỏ, nhờ vậy mới tiến bộ vượt bậc, có hy vọng thành giới thần.” Tử Nguyệt có chút hâm mộ, khi nhìn về phía nhóm người Tô Ngự, nàng phát hiện chỉ có một nam nhân.
“Sao lần này chỉ có một nam đệ tử vậy?” Mặc dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng nam tu hành giả đúng là nhiều hơn nữ tu hành giả.
Ngoại trừ thánh địa đặc thù, những thánh địa khác số lượng nam đệ tử đều nhiều gấp một đến ba lần nữ đệ tử.
Mỗi lần thu nhận đệ tử, cũng là nam đệ tử chiếm đa số.
Dương Tôn Giả cười cười, “Các nàng khác biệt với lứa đệ tử được thu nhận trong đợt ghi chép sáng tạo tinh đồ trước.” “Khác chỗ nào?” Tử Nguyệt nhảy nhót, mái tóc màu đỏ lửa bồng bềnh theo động tác của nàng, tựa như một ngọn liệt hỏa đang cháy.
Tử Nguyệt tiến lại gần, nhìn lên rồi lại nhìn xuống, nhìn qua trái rồi lại nhìn qua phải, không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
“Hai tay hai chân, chẳng có gì khác biệt nha~” Tô Ngự nhíu mày, đã đoán được tính cách của Tử Nguyệt.
Thái Vân Vận đang ngậm kẹo đợt tấm đường, lên tiếng chào nàng: “Ngươi tốt.” “Ngươi tốt, ngươi đang ăn gì thế? Ngon lắm không?” Tử Nguyệt tò mò, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào Thái Vân Vận.
“Là đợt tấm đường, đặc sản quê nhà ta đó, ngươi có muốn thử một viên không?” Thái Vân Vận hiếm khi hào phóng, lấy ra một viên từ trong số kẹo đợt tấm đường không còn nhiều của mình, chia cho Tử Nguyệt.
Phía sau, Thắng Ngỗng Hạm kề tai Duẫn Tiên Nhi, thì thầm: “Đợt tấm đường thành đặc sản Lam Tinh từ lúc nào vậy?” “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.” Duẫn Tiên Nhi nhún vai, tỏ vẻ không rõ.
Tử Nguyệt nhận lấy viên kẹo đợt tấm đường, học theo Thái Vân Vận bóc lớp vỏ giấy, ngay khoảnh khắc đưa vào miệng, nàng liền yêu thích hương vị này.
“Oa ô, đợt tấm đường ngon thật!” “Đúng không đúng không! Đợt tấm đường là ngon nhất thiên hạ!” (*^▽^*) (✪ω✪) Hai người dường như đã tìm được tiếng nói chung, mắt sáng lấp lánh, ríu rít trò chuyện cùng nhau.
Người không biết còn tưởng các nàng là hảo tỷ muội thân thiết nhiều năm.
Dương Tôn Giả biết tính cách của Tử Nguyệt nên không hề kinh ngạc khi thấy chuyện này xảy ra.
“Thái Thái, Cổ Đế bảo tọa mở rồi, hay là ta dẫn ngươi đi xem thử đi, có rất nhiều người đang tụ tập ở đó xem náo nhiệt.” “Cổ Đế bảo tọa nghĩa là gì thế~” “Ai nha, chính là Cổ Đế bảo tọa thôi, nghĩa đen như mặt chữ. Diêu Quang thánh địa trong một lần thăm dò đã tình cờ nhận được Cổ Đế bảo tọa.
Rốt cuộc là vị Cổ Đế nào để lại thì không thể khảo chứng được nữa. Trên bảo tọa có hoa văn bằng đồng kỳ diệu. Nội bộ thánh địa vẫn luôn có lời đồn rằng bên trong Cổ Đế bảo tọa ẩn chứa cơ duyên, ai hữu duyên với Cổ Đế thì có thể đạt được, nhất phi trùng thiên.
Cổ Đế bảo tọa cứ mỗi mười năm lại mở cửa trong mười ngày cho người trong thánh địa. Trong mười ngày này, đệ tử thánh địa có thể đến tham quan, cũng có thể thử ngồi lên xem vận may thế nào.
Ta cũng từng ngồi thử Cổ Đế bảo tọa rồi, chúng ta cùng đi thử xem, biết đâu lại nhận được cơ duyên thì sao.” Tử Nguyệt tỏ ra kích động.
Khí vận?
Vận khí?
Thái Vân Vận sở hữu Chí Tôn thể, vốn là đứa con được khí vận yêu quý, Chí Tôn thể còn được gọi là khí vận chi tử, khí vận chi thể.
Là thể chất nhận được sự chúc phúc của Chư thiên tinh đấu!
Thái Vân Vận có chút động lòng, bất giác nhìn về phía Tô Ngự.
“Tử Nguyệt, đừng hồ nháo nữa. Bọn họ còn chưa chính thức bái nhập Diêu Quang thánh địa, sao có thể tùy tiện đi ngồi Cổ Đế bảo tọa được.” Dương Tôn Giả trách mắng.
“Không sao đâu mà, sớm muộn gì cũng là đệ tử Diêu Quang thánh địa thôi. Bây giờ đi hay muộn một chút đi thì cũng vậy cả. Ta vừa dùng mệnh vận lá bài bói một quẻ, hôm nay ắt có yêu nghiệt xuất thế, không đi xem náo nhiệt thì tiếc lắm.” Tử Nguyệt ra vẻ chẳng hề gì, phất tay.
Dương Tôn Giả do dự, Tử Nguyệt thấy hắn đã lung lay liền nói thêm: “Cổ Đế bảo tọa ngày mai sẽ bị phong ấn rồi. Ngươi dẫn bọn họ đến chủ điện bái sư nhập môn, rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau lại phải đợi mười năm nữa!” Bọn Tô Ngự đều là người có chí cao thể, quá trình bái sư chắc chắn không ngắn, các trưởng lão của Diêu Quang thánh địa thế nào cũng tranh giành, đúng là sẽ lãng phí không ít thời gian.
Thôi được!
Đến Cổ Đế bảo tọa xem một chút cũng không tốn quá nhiều thời gian!
Dương Tôn Giả gật đầu: “Tử Nguyệt, vậy ngươi dẫn các nàng đến Cổ Đế bảo tọa đi. Ta về chủ điện bẩm báo Thánh Chủ, sau đó ngươi phải kịp thời đưa các nàng đến chủ điện, không được có sai sót! Nghe rõ chưa!” “Vâng! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Tử Nguyệt cười hì hì nhận lệnh.
Đợi Dương Tôn Giả đi rồi, Tử Nguyệt kéo tay Thái Vân Vận, bay về phía đông.
“Đi theo ta, Cổ Đế bảo tọa ở ngay phía trước không xa đâu. Chúng ta phải nhanh lên một chút, đến muộn là phải xếp hàng đó.” Phía sau Duẫn Tiên Nhi đặt bàn tay ngọc lên vai Tô Ngự: “Đi thôi, cùng đi xem sao.” “Cơ duyên do Cổ Đế để lại, biết đâu chúng ta cũng có thể nhận được.” “Tiểu Thái khí vận rất vượng, khả năng nàng nhận được là rất lớn.” Ừm!
Trên đường bay đi, khóe mắt Tử Nguyệt liếc thấy Duẫn Tiên Nhi đang nắm tay Tô Ngự.
“Hai người họ là đạo lữ sao?” “Đúng vậy.” “Cùng nhau bái nhập Diêu Quang thánh địa, bọn họ chắc hẳn hạnh phúc lắm, trên con đường cầu đạo sẽ không còn cô độc nữa.” Tử Nguyệt có chút ngưỡng mộ.
Tử Nguyệt hai tay ôm quyền: “Nếu ta cũng có đạo lữ thì tốt biết mấy. Đạo lữ tương lai của ta nhất định phải khí chất phi phàm, oai hùng bá khí.
À đúng rồi, Thái Thái, ngươi thích kiểu người như thế nào?” “Ừm ~ Kiểu này nè.” Thái Vân Vận chỉ về phía sau, Tử Nguyệt nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy được Tô Ngự.
“Ngươi thích hắn à?” “Đúng thế~” Tử Nguyệt cười ranh mãnh: “Không ngờ ngươi lại là loại Thái Thái này! Có muốn ta giúp ngươi theo đuổi hắn không?” “Không thể nào.” “Có gì mà không thể chứ, thiên hạ làm gì có bức tường nào không đào đổ được!” Tử Nguyệt vỗ ngực, vô cùng tự tin.
“Hắn là lão công của ta, chúng ta đã kết thành đạo lữ rồi, còn theo đuổi thế nào nữa?” Thái Vân Vận nói tỉnh bơ.
(⊙o⊙)...
Tử Nguyệt sững sờ, ngẩn người ra.
“Ngươi... ngươi... vậy mà phản bội ta!” “Ta phản bội ngươi lúc nào?” “Hảo tỷ muội thì không nên cùng nhau độc thân sao? Ngươi vậy mà dám lén lút có đạo lữ!” Ô ô ô~ Sao lại khổ thế này chứ!
┭┮﹏┭┮ Thái Vân Vận vội vàng dỗ dành Tử Nguyệt, khiến Tô Ngự ở phía sau chẳng hiểu mô tê gì.
Các nàng thành hảo tỷ muội từ lúc nào vậy?
Chỉ vì một viên kẹo ư?
Tô Ngự thật sự không tài nào hiểu nổi lối suy nghĩ của Tiểu Thái và Tử Nguyệt.
“Hai kẻ ngốc.” Tô Ngự lẩm bẩm.
“Ngươi nói ai là kẻ ngốc hả!” Tử Nguyệt phát cáu.
“Xin lỗi, ngươi nghe thấy rồi à!” “W(゚Д゚)w Vậy là ngươi thật sự nghĩ thế đúng không!” “Đúng vậy!” Giữa lúc đùa giỡn, mấy người đã đến nơi.
Phía trước chính là mục tiêu của họ, Cổ Đế bảo tọa!
Cổ Đế bảo tọa không quá lớn, vừa vặn cho người ngồi. Trên đó khắc các hình ảnh vạn thần cầu nguyện, tiên dân cày cấy, kỳ trân dị thú. Bảo tọa có màu đen tuyền, toát lên vẻ bá khí ngút trời.
Lúc này, đang có một đệ tử thánh địa ngồi trên bảo tọa.
Vị đệ tử thánh địa vốn có khí chất bất phàm, nhưng khi ngồi trên bảo tọa lại trông như chú cừu non khoác da hổ, cực kỳ không hài hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận