Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 63: Viêm Hoàng đệ tử

Chương 63: Đệ tử Viêm Hoàng
"Đã lâu không gặp." Chung Tử Hàm mỉm cười.
Một nụ cười khuynh thành.
Nàng quan sát tỉ mỉ Tô Ngự, trong lòng âm thầm kinh ngạc tán thán.
Là bởi vì nguyên nhân thần minh truyền thừa sao!?
Hiện tại Tô Ngự cùng trước kia hoàn toàn khác biệt!
Không phải khác biệt về dung mạo, mà là khác biệt về khí chất!
Hiện tại Tô Ngự giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, mặc dù còn chưa được rèn luyện, nhưng thần quang ngẫu nhiên để lộ ra đủ để chứng minh tiềm lực vô tận của nó!
"Đã lâu không gặp." Tô Ngự cười đáp.
Cửu sư tỷ, còn xinh đẹp hơn so với trong ký ức của hắn!
Rầm!
"Không thể nào! Không thể nào!! Chung lão sư sao lại mỉm cười với một nam nhân xa lạ! Ảo giác, nhất định là ảo giác, đây là giả!" Bên trong khách sạn, một học sinh mặc chiến phục màu đỏ đang lấy đầu đập đất, điên cuồng gào to.
"Ta không tin! Ta không tin! Chuyện này sao có thể xảy ra, Chung lão sư chính là nữ thần lạnh lùng băng giá của Viêm Hoàng học viện, có vô số người theo đuổi, đối với bất kỳ ai đều không thèm để mắt, cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp của Viêm Hoàng học viện cũng đối xử như nhau, sao lại mỉm cười với một tiểu thí hài!"
"Chết tiệt! Người kia là ai! Thật khiến người ta hâm mộ, ta cũng muốn Chung lão sư cười với ta một cái."
"Chậc chậc, chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhân đau lòng đây, đám thiên kiêu trong học viện vốn tự cho là phi phàm kia, đoán chừng sẽ đập đầu xuống đất."
Nhìn cảnh tượng `quần ma loạn vũ` phía sau, kẻ thì vò đầu bứt tai, kẻ thì đấm xuống đất, kẻ thì ngồi tự kỷ, Tô Ngự không khỏi co giật khóe miệng.
"Những học sinh này không phải là của Viêm Hoàng học viện chứ?" Tô Ngự cẩn thận hỏi. Viêm Hoàng học viện chính là một trong mười học viện hàng đầu thế giới, là học viện số một của Đại Hoa quốc, hội tụ những thiên tài đỉnh cao nhất của Đại Hoa quốc, bất kỳ ai cũng đều là `thiên chi kiêu tử`.
Mà...
Những người này...
Trông như một đám tên điên? Hoặc là... tâm thần có vấn đề?
Chung Tử Hàm khoanh tay, ưỡn chiếc cổ thiên nga lên, "Đây chính là học sinh Viêm Hoàng học viện."
"Vậy bọn họ...."
"Đều là một đám người theo đuổi ta, ôm những ảo tưởng không thực tế, không chịu nổi đả kích thôi."
Nói xong, Chung Tử Hàm nắm chặt tay Tô Ngự. Cảnh này lại một lần nữa kích thích các học sinh Viêm Hoàng học viện, ai nấy đều đau khổ vạn phần.
"Được rồi! Các ngươi ra đường ngủ đi, nhớ cắm cờ hiệu Viêm Hoàng học viện vào, nếu không có khả năng nửa đêm bị ám sát đó. Đồng thời mở lồng phòng ngự ra, gặp nguy hiểm ta sẽ ra!" Chung Tử Hàm vung tay ngọc lên.
Các học sinh đều ngây người, khóe miệng không ngừng run rẩy. Một tiểu mập mạp trong đám người bước ra, "Chung lão sư, ngươi ở đâu đây? Không có ngươi ở bên cạnh bảo vệ, chúng ta sợ lắm! Nơi này cường giả như mây, tùy tiện xuất hiện một người có địch ý với chúng ta là thảm rồi!"
"Phì!" Chung Tử Hàm khinh thường nói. "Tất cả thành thật cho ta! Mấy cái tiểu tâm tư của các ngươi, chẳng lẽ ta không biết sao? Ta và Tiểu Ngự đã lâu không gặp, muốn thảo luận một số chuyện."
Tô Ngự gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Các học sinh như bị sét đánh, tất cả đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Tô Ngự.
"Chung lão sư, chênh lệch tuổi tác giữa ngươi và hắn, có hơi..." Một đệ tử cẩn thận từng li từng tí hỏi, sợ bản thân hỏi phải chuyện không muốn nghe.
Ha ha~ "Ta đã sống cùng tên tiểu quỷ này rất nhiều năm rồi, cho nên các ngươi cứ bỏ hy vọng đi!"
Nói xong, Chung Tử Hàm liền dẫn Tô Ngự lên lầu, các học sinh phía sau mặt như tro tàn, không còn chút sức sống nào.
"Sao có thể chứ! Chung lão sư hẳn là vẫn còn độc thân mới đúng, sao lại có bạn trai được!"
"Chung lão sư nhất định đang lừa chúng ta! Muốn thử thách xem lòng chúng ta có đủ kiên định hay không, đúng, đúng, nhất định là như vậy!" Một nam sinh không ngừng tự cổ vũ bản thân.
Một nữ sinh trong đám người hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc hắn một cái, quay người rời đi.
"Thật là nực cười, cũng không soi lại xem bản thân trông như thế nào, Chung lão sư sao có thể để mắt đến các ngươi được."
"Này, ngươi có ý gì!"
"Không có ý gì, chỉ đơn thuần là coi thường ngươi thôi."
"Khốn kiếp!"
Sau khi về phòng, Chung Tử Hàm thân thiết chào hỏi Trưởng Tôn Xuân Lam, hơi kinh ngạc, lấy tay ngọc che miệng.
"Lam tỷ sao lại ở đây?" Chung Tử Hàm hỏi.
"Ngạc nhiên chưa." Trưởng Tôn Xuân Lam liếc nàng một cái, `phong tình vạn chủng`.
Ha ha ha!!
"Thật thú vị nha, vương tử dũng cảm đi giải cứu công chúa, giống hệt như truyện cổ tích vậy."
"Còn không phải vì tốt cho các ngươi sao, nếu không thì hơi đâu mà bực mình như vậy." Trưởng Tôn Xuân Lam nhếch miệng.
"Sau khi ta nhận được tin tức, đã chuẩn bị ra tay rồi, nhưng nửa đường lại nhận được tin của Tiên tỷ, nói rằng sự tình đã có chuyển biến. Ban đầu ta còn tưởng Trưởng Tôn gia cuối cùng cũng thông suốt rồi, không ngờ lại là ngươi đi cướp hôn." Chung Tử Hàm tặc lưỡi, chuyện cướp hôn này thật sự ngoài dự kiến của nàng.
"Tiểu Ngự trưởng thành rồi!" Chung Tử Hàm cảm khái.
Nàng đi tới trước mặt Tô Ngự, ghé vào bên tai Tô Ngự, "Tiểu Ngự, ngươi đã làm một việc rất tốt."
Chung Tử Hàm mỉm cười, quả nhiên Tô Ngự đã thay đổi rất nhiều, Tô Ngự trước kia, có lẽ sẽ không lớn mật đi cướp dâu như vậy!
"Nghe Tiên tỷ tỷ nói, ngươi chuẩn bị quà cho ta?"
"Ừ!"
Tô Ngự nhớ tới tượng thần Dương Tiễn bên trong nhẫn không gian, bèn lấy nó ra, đặt trước mặt nàng.
"Đây chính là quà của ngươi!"
Chung Tử Hàm cắn ngón tay, nghiêng đầu, "Thần danh của vị này, ngươi cũng biết rõ?"
"Yên tâm đi! Tiểu Ngự đã sắp xếp xong xuôi cho ngươi rồi, có thể trực tiếp nhận được `thần minh truyền thừa` và `Thần khí`, mấy người chúng ta đều như vậy." Trưởng Tôn Xuân Lam nói.
Chung Tử Hàm vui mừng quá đỗi, ôm lấy Tô Ngự xoay vòng vòng, mãi đến khi Tô Ngự thấy đầu óc choáng váng mới dừng lại.
Một lúc lâu sau Chung Tử Hàm mới buông Tô Ngự ra, mỉm cười, "Thật không ngờ, Tiểu Ngự đã lợi hại như vậy rồi."
Tô Ngự thở hổn hển từng hơi lớn, bộ ngực này cũng quá lớn, hắn cảm thấy sắp ngạt thở. Nếu như lâu thêm chút nữa, hôm nay Tô Ngự đã có thể gặp sư phụ của mình, cùng nhau xông pha `Địa phủ` rồi.
"Ngủ thôi ngủ thôi, hôm nay mệt mỏi quá rồi, cần nghỉ ngơi điều chỉnh lại một phen."
Một đêm không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận