Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 464: không cách nào lộ ra chiến lợi phẩm

Chương 464: Chiến lợi phẩm không thể công khai
Trận chiến kéo dài hơn một tháng, cuộc chiến này có quá nhiều thế lực dòm ngó, nhưng không ai dám ra tay.
Ba đại thần địa thế gia liên thủ, trên Lam Tinh có rất ít thế lực có thể ngăn cản.
“Chết đi!” Tô Thánh giơ cao thần kiếm, chém ra một kiếm mạnh nhất.
Thân thể Đại nhuyễn trùng đã tan nát, không sức trốn tránh, chỉ có thể oán hận rống to: “Các ngươi sẽ hối hận! Nữ thần sẽ không bỏ qua các ngươi!” *Bành!* Nhục thân Đại nhuyễn trùng bị tiêu diệt, viên hạt châu màu xanh lục kia muốn thừa dịp loạn lạc chạy trốn, Tô Ngự sớm có đề phòng, một tay tóm chặt hạt châu.
Trong hạt châu, linh hồn Đại nhuyễn trùng đang gầm thét, mắng chửi Tô Ngự.
“Kết thúc rồi.” Tô Ngự lắc đầu, Diệt Thế Xử trong tay nhắm ngay hạt châu màu xanh lục.
Diệt Thế Xử phát ra một đạo tia sáng màu đen, linh hồn Đại nhuyễn trùng khi gặp phải hắc quang liền bắt đầu nhanh chóng tan rã.
“Tô Ngự, nhìn trộm linh hồn của nó!” Diệp Phàm nói.
Tô Ngự thử một lần, phát hiện không được, “Vô dụng, trước khi chết nó đã xóa sạch toàn bộ ký ức của mình rồi.” “Đồ giảo hoạt.” Diệp Phàm tức giận đấm ngực.
*Ai~* Liên quan đến chuyện vũ trụ, Tô Ngự cũng rất muốn biết, đặc biệt là chuyện về vũ trụ Thiên Đình.
Thực lực của Thiên Đình rốt cuộc mạnh đến mức nào, là điều mà tất cả mọi người trên Lam Tinh đều muốn biết.
Vũ trụ Thiên Đình đã đè nặng trong lòng chúng sinh khoảng 100.000 năm, bọn họ vừa sợ hãi vũ trụ Thiên Đình, đồng thời cũng vừa tưởng tượng đến việc báo thù.
Bảo châu màu xanh lục là hạch tâm của Đại nhuyễn trùng, cũng là một cái trữ vật khí, bên trong chứa đựng lượng lớn bảo vật.
Tô Ngự nhìn quanh một vòng, hơn vạn ánh mắt đều đổ dồn vào người hắn.
“Chúng ta thắng rồi, sau đây là phân chia bảo vật, ai cũng có phần, lần chiến đấu này mọi người đều vất vả rồi.” Tô Ngự cao giọng nói.
Bảo vật bên trong bảo châu màu xanh lục rất nhiều, dựa theo phân phối, Tô gia chiếm năm thành, Bên Thắng chiếm hai thành rưỡi, Diệp Gia chiếm hai thành rưỡi.
Phân phối đến cuối cùng, còn lại mấy món đồ trân quý nhất.
Một là bản nguyên của Đại nhuyễn trùng, tương tự như linh dịch cao cấp, sau khi hấp thu có thể nhận được lợi ích to lớn, giống như bản nguyên đại ma trong đầu Tô Ngự.
Hai là một khối Bầu Trời Chi Tinh khổng lồ, cao tới sáu mét, mức độ trân quý vượt quá tưởng tượng.
Phỏng đoán cẩn thận, khối Bầu Trời Chi Tinh này có thể cung cấp cho mấy ngàn người tu luyện trong một năm, nếu tung ra ngoại giới, tuyệt đối sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Tất cả thế lực đều sẽ vì khối Bầu Trời Chi Tinh này mà ‘đem óc chó đều đánh ra đến’.
Ba mươi lăm món Thần khí, sáu bộ thần giáp, mỗi một món đều có thể dùng làm truyền thế chi bảo.
Tô Ngự nhắm chặt hai mắt, hắn cũng muốn chiếm khối Bầu Trời Chi Tinh này làm của riêng, nhưng hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Hắn cũng không dám nói ra, ở đây có quá nhiều người, một khi tin tức bị lan truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
“Lão tổ, ngài định đoạt đi.” Tô Ngự ném vấn đề cho Tô Thánh lão tổ. Tô Thánh ban đầu còn kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy khối Bầu Trời Chi Tinh kia, liền hiểu ý của Tô Ngự.
“Diệp Gia, Bên Thắng cử một người phụ trách ra, đến chỗ ta phân phối những món đồ cuối cùng.” Tô Thánh do dự một chút rồi nói.
Tô Ngự không tham gia vào việc phân chia cuối cùng, hắn mang theo Thái Vân Vận về Hỏa Tang Sơn.
Ngủ trọn vẹn ba ngày ba đêm, hai người mới khôi phục lại tinh thần.
Ngày thứ hai sau khi chiến đấu kết thúc, tam đại thần địa thế gia liền tổ chức người tiêu diệt thế lực đứng sau Trấn Hải Thành. Trong đó có một phe là thế gia nhị lưu, không hề nghi ngờ cũng bị tam đại thế gia nghiền nát.
Ngày đó, Đại Hoa Quốc đều rung động mấy phen, chuyện những tiểu thế gia này làm bị công bố ra ngoài, nhất thời trở thành sự kiện nóng nhất.
Quần chúng ăn dưa lòng đầy căm phẫn, lên án những kẻ đó trên internet.
Thái Vân Vận giống như một con cá muối, nằm ngửa trên ghế bành phơi nắng.
Tô Ngự nằm xoài trên đồng cỏ, Lilith ngồi trên người hắn, nhẹ nhàng đấm bóp cho hắn.
Gió mát thổi nhẹ, khí tức thiên nhiên làm lòng người thư thái.
“Thiếu gia, tên Ma Đạo tu sĩ kia hẳn là sẽ đến Hi Vọng thành trong mấy ngày tới.” Tiểu Hùng nhỏ giọng nói.
“A~ nếu có người gặp hắn, vậy thì giết đi.” Tô Ngự thờ ơ nói.
Dù cho tên kia có nuốt mật rồng, hắn cũng không dám tiến vào Tô gia.
“Bộ hậu cần đưa tới bốn nữ bộc, sắp xếp các nàng ở đâu ạ?” “Chỗ nào còn thiếu người?” Tô Ngự hỏi.
Tiểu Hùng bĩu môi, “Thiếu gia, chỗ nào cũng không thiếu người. Hỏa Tang Sơn đã quá tải nghiêm trọng, thừa ra mười chín nữ bộc rồi.” “Để các nàng đi làm thủ vệ đi.” Thái Vân Vận chợt nói.
“Vâng.” Tiểu Hùng gật đầu.
“Này này, Tiểu Hùng ngươi quá đáng nha, vậy mà không thèm nghe ý kiến của ta.” “Xin thứ lỗi ta nói thẳng, thiếu gia ngươi nghĩ gì ta đều biết, tiểu thư sẽ không đồng ý đâu.” Tiểu Hùng nói không chút khách khí.
(ˉ▽ ̄~) Xì~~ “Thiếu gia, xong rồi ạ.” Lilith dịu dàng nói.
“Làm lại lần nữa.” *Vâng* Tay nhỏ của Lilith lại một lần nữa xoa bóp cho Tô Ngự, cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng chuyên chú.
Thể chất của nàng hiện tại đã hiển hóa, dưới sự ảnh hưởng của linh thể, Lilith trở nên càng xinh đẹp hơn, dáng người đang dần giống với Chung Tử Hàm.
Tô Ngự cũng đã thí nghiệm không ít thứ trên người nàng. Linh thể phi thường kỳ lạ, ăn thứ gì thì sẽ có được đặc tính của thứ đó.
Ví dụ như để nàng ăn một gốc Cầm Máu Cỏ, sau khi nàng bị thương, sẽ cầm máu trong vòng ba giây. Đối với người tu luyện cấp bậc này mà nói, đây đơn giản là chuyện không thể nào.
Hôm nay Tô Ngự muốn thử để nàng ăn một viên Bầu Trời Chi Tinh, nếu nàng có thể nhận được đặc tính của Bầu Trời Chi Tinh, vậy thì thật ghê gớm.
Trong trận chiến với Đại nhuyễn trùng, hắn tuyệt đối là người thu hoạch lớn nhất. Cường độ nhục thân tăng gấp mười lần, đã có thể chống đỡ chính diện công kích của Huyền cấp Bảo khí.
Thái Vân Vận trong trận chiến này cũng thu hoạch rất lớn, ngày càng tiếp cận cảnh giới Cửu phẩm.
Chỉ cần sau đó tiếp tục ổn định tu luyện, trong vòng nửa năm tuyệt đối có thể thành công đột phá.
Mặt khác là một khối đá mang theo khí tức thời gian. Tay cầm tảng đá kia, tốc độ lĩnh ngộ thời gian của Tô Ngự rõ ràng tăng lên không ít, xem như là một khối kỳ thạch đi.
Tiểu Hùng nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói với Tô Ngự: “Thiếu gia, Diệp Phàm Diệp công tử tới chơi.” “Để hắn lên đây đi.” Tô Ngự đứng dậy, Lilith rất hiểu chuyện đứng sang bên cạnh hắn.
Chỉ chốc lát, Diệp Phàm leo lên Hỏa Tang Sơn. Khi hắn nhìn thấy những dãy nữ bộc kia, khóe miệng không khỏi co giật.
“Tham thú hưởng lạc.” Diệp Phàm lẩm bẩm một tiếng.
“Ngươi nói cái gì đó?” Tô Ngự ngoáy ngoáy lỗ tai, nói bâng quơ.
Nghĩ đến tốc độ tiến bộ biến thái của Tô Ngự, Diệp Phàm ghen tị đến ăn chanh chua.
“Trả đồ lại cho ta đi.” Diệp Phàm nói ra.
“Ngươi cũng nên nói cho ta biết, hai món đồ này là gì chứ.” Tô Ngự lấy ra hai cái hộp, ném cho Diệp Phàm.
Trong hộp lần lượt chứa một khối kim loại màu đỏ lửa và mấy giọt chất lỏng màu trắng sữa.
Đây là những món đồ Tô Ngự tìm thấy trong nhẫn trữ vật của Diệp Phàm trước đây, bị Diệp Phàm cất giấu ở chỗ sâu trong nhẫn. Lúc đó Tô Ngự đã đánh giá chúng là hai kiện bảo vật, rất quan trọng đối với Diệp Phàm.
Diệp Phàm kiểm tra một lần, sau đó hài lòng gật đầu.
“Ngươi vậy mà lương tâm trỗi dậy, thật sự trả đồ lại cho ta.” Diệp Phàm tỏ vẻ giật mình, khiến Tô Ngự cực kỳ khó chịu, rất muốn đánh hắn.
“Ngươi cũng không biết đó là vật gì mà.” “Đừng nói nhảm nữa, vào thẳng vấn đề đi.” Tô Ngự khoát tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận