Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 260: Thạch Hạo tiến Bảo Khố

“Câu nói cuối cùng đó cũng thật khó hiểu, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là Nguyên Thủy Thiên Tôn sao? Vậy cũng không phải chữ ‘nguyên’ a!” Tô Ngự lắc đầu, không rõ vì sao một tồn tại ở tầng thứ như gia chủ, vậy mà lại tin tưởng vào một lời tiên đoán hư vô mờ mịt như vậy.
“Ta đã biết, trong khoảng thời gian này ta cũng không có kế hoạch đột phá cảnh giới.” Tô Ngự phất tay nói ra.
“Diệp Phàm của Diệp Gia hẳn là cũng sẽ tham gia, mặc dù ta cho rằng thực lực của hắn không bằng ngươi, nhưng cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, lần di tích này hấp dẫn rất nhiều người.” Người yêu của Doanh Linh Nhi sao?
Tô Ngự véo véo cằm, Diệp Phàm vừa mới chữa trị thân thể, tu luyện lại từ đầu, có thể tham gia loại di tích cấp thấp này, cũng có thể hiểu được.
Chỉ là chuyện này cũng quá giống khuôn mẫu nhân vật chính đi.
Vừa mới khôi phục tư chất tu luyện, liền thức tỉnh tượng thần, lại còn là cấp bậc siêu việt Thần Vương, sau đó người phụ nữ từng có quan hệ với mình, cũng trở thành thần chi tử cấp bậc Thần Vương.
Đẳng cấp tu luyện không cao, lại trùng hợp gặp phải di tích có hạn chế đẳng cấp mở ra, đây rõ ràng là khuôn mẫu nhân vật chính a!
Tô Ngự khóe miệng co giật, cái tên Diệp Phàm này chính là tên của nhân vật chính, mười Diệp Phàm thì chín là phế vật, sau đó đột nhiên mạnh lên, tất cả những ai nhằm vào hắn đều sẽ trở thành đá kê chân cho hắn tăng lên.
“Ta đã biết, chỉ là một Diệp Phàm mà thôi.” Sau đó Tô Ngự cáo biệt gia chủ, một mình dạo bước trở về núi Hỏa Tang, có thêm Thái Vân Vận làm bạn, cuộc sống cũng trở nên thú vị hơn.
Thái Vân Vận hiện đã là tam phẩm đỉnh phong, mở ra mười tám động thiên, tùy thời có thể bước vào tầng thứ cao hơn.
Sau khi được Tô Ngự báo cho biết, Thái Vân Vận không đột phá cảnh giới tam phẩm, mà bắt đầu rèn luyện căn cơ, cố gắng đột phá nhiều động thiên hơn.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, thời gian khai giảng của Tô Ngự ngày càng đến gần, mà di tích lại chậm chạp chưa mở ra.
Phương tây xuất hiện mấy luồng dao động dị tượng, sau đó khi người đời tìm kiếm vị trí của thần chi tử, phát hiện các thần chi tử vậy mà đều xuất thân từ bên trong Thần Đình, khiến ai nấy đều giật nảy cả mình.
“Thần Đình vốn là thế lực đệ nhất thế giới, hiện nay lại tăng thêm mấy vị thần chi tử, chẳng lẽ tương lai vẫn là thiên hạ của Thần Đình sao?” “Ha ha ~ coi như không tăng thêm mấy vị thần chi tử này, chẳng lẽ có người lay động được địa vị của Thần Đình sao? Một tháng trước, Diệp Thiên Đế thức tỉnh một vị tồn tại vô thượng, dị tượng truyền khắp toàn bộ Lam Tinh, quy mô tương đương với dị tượng tử khí lúc trước.
Còn cao cấp hơn cả Hỗn Độn Chaos, thần danh đến nay chưa được lưu truyền, thêm vào đó còn có cỗ chân ý chí cao kia cũng là do Diệp Thiên Đế kêu gọi ra, ngươi có thể tưởng tượng Diệp Thiên Đế bây giờ cường đại đến mức nào không? Thời đại tiếp theo khẳng định vẫn là của Thần Đình.
Những thần chi tử kia cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, tương lai tuyệt đối không thể kế thừa đế vị của Thần Đình, chỉ có thể trở thành Thánh kỵ sĩ.” “Thần Đình đã lập thần tử, tục truyền gọi là Thạch Hạo, chỉ tốn nửa tháng đã rèn luyện nhục thân của mình đến cấp độ bảy mươi nghìn cân, dưới tình huống không có Thần Minh truyền thừa đã bước vào lĩnh vực Thần Minh, tư chất thế gian hiếm thấy, Diệp Thiên Đế đã nhiều lần tán dương, do một trong các Thánh kỵ sĩ là Thắng Lợi kỵ sĩ đích thân dạy bảo.” “Chỉ đáng tiếc là thần tử của Thần Đình lại không thể kế thừa Thần Minh truyền thừa, trong nghi thức Thần Khải mà Thần Đình tổ chức trước đó, người thức tỉnh lại không có thần tử, thật là buồn cười.” Sau khi Tô Ngự nhìn thấy tin tức này, không khỏi cảm thấy buồn cười, tượng thần?
Thần Minh truyền thừa?
Đối với Thạch Hạo mà nói, đó là thứ dễ như trở bàn tay, hắn hiện tại không thức tỉnh Thần Minh, nhất định là có cân nhắc của riêng mình.
Thạch Hạo và An Lan đều có ký ức của hắn, đối với sự lý giải về Thần Minh, cả ba người họ đều giống nhau.
Ít lâu trước, buổi phát sóng trực tiếp nghi thức Thần Khải do Thần Đình tổ chức hắn cũng đã xem, đúng là mấy pho tượng thần mà hắn đưa cho Lâm Diệp, nàng đều không giữ lại, toàn bộ ban cho thuộc hạ, giúp Thần Đình tăng thêm mấy vị thần chi tử.
Bốn pho tượng thần được ba nam một nữ kế thừa, dị tượng sinh ra vô cùng hùng vĩ, khiến người đời chấn động theo.
Thần Đình Thạch Hạo đi theo Tát Tư vào trong bảo khố của Thần Đình, Tát Tư hết sức hài lòng với biểu hiện của Thạch Hạo, tư chất tu luyện hiếm thấy, ý chí lại vô cùng kiên định, trong lòng có một trái tim vô địch.
Đối đãi với địch nhân đều dùng thực lực đường đường chính chính nghiền ép.
“Bệ hạ nói ngươi biết tên thật của ba tôn tượng thần trong bảo khố, để ngươi tự mình đến lấy, có thật vậy không?” Tát Tư tò mò hỏi.
Thạch Hạo làm thế nào biết được tên thật của tượng thần?
Chẳng lẽ là bệ hạ nói cho hắn biết? Nhưng tại sao bệ hạ không trực tiếp lấy ra đưa cho Thạch Hạo?
“Đúng vậy!” Thạch Hạo gật đầu.
Kỳ thật đây là ý của Lâm Diệp muốn nói cho Thạch Hạo biết, chỉ có thể chọn ba tôn tượng thần trong bảo khố.
Oanh!!
Cánh cửa lớn của Bảo Khố mở ra, ngay bước đầu tiên bước vào Bảo Khố, Thạch Hạo liền cảm giác có vô số ánh mắt đang dõi theo hắn, bản thân dường như trần trụi, bị người khác nhìn thấu tất cả.
Tát Tư chú ý tới biểu cảm của Thạch Hạo, không khỏi cười ha ha một tiếng, “Đây là Ám Vệ thủ hộ Bảo Khố, mỗi người tiến vào Bảo Khố đều phải trải qua điều này, đừng hoảng sợ.” “Chỉ là có chút khó chịu thôi, không có hoảng sợ.” Thạch Hạo mặt không đổi sắc, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
“Có khí phách! Không hổ là thần tử do bệ hạ lập!” Tát Tư hài lòng gật đầu.
Một luồng áp lực vô hình đè lên người Thạch Hạo, người bình thường sẽ lập tức quỳ rạp xuống đất, cầu xin tha thứ.
Nhưng điều này ngược lại lại kích phát vô địch tâm của Thạch Hạo.
“Không ai có thể đè ta xuống! Ta chính là vô địch!” Ý chí của Thạch Hạo bùng nổ, trong nháy mắt phá tan luồng áp lực này.
Không hề giằng co, mà là trực tiếp phá tan!
Thế như chẻ tre!
Không thể ngăn cản!
Tát Tư dường như thấy được một vị Thiên Đế đang quật khởi, một tay quét ngang tất cả thiên kiêu yêu nghiệt trên thế giới, hai quyền trấn áp tất cả những kẻ không phục.
“Tốt tiểu tử! Ở cảnh giới nhất phẩm đã có vô địch tâm, tương lai bất khả hạn lượng!” Tát Tư không nhịn được tán thưởng, đây đúng là một tiểu quái vật, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã bắt đầu thể hiện tài năng vượt trội.
“Đi thôi! Tìm ba tôn tượng thần kia.” Tát Tư ho nhẹ vài tiếng, tất cả Ám Vệ đều thu hồi khí thế và ánh mắt của mình.
Hai người chậm rãi đi vào sâu trong Bảo Khố, đi thẳng đến nơi cất giữ tượng thần.
Từng tôn tượng thần hiện ra trước mắt Thạch Hạo, có hình thú, có hình người, còn có hình thù kỳ quái, thậm chí có những tôn Thạch Hạo cũng không biết tên thật.
Đi qua từng dãy tượng thần, cuối cùng Thạch Hạo cũng có mục tiêu đầu tiên.
Một pho tượng thần có dáng vẻ đạo sĩ, trên đầu có hai chỗ hơi nhô ra, nhưng không phải sừng, trong tay cầm một thanh bảo kiếm có tạo hình kỳ lạ.
Đệ tử đời thứ hai dưới trướng Nguyên Thủy Thiên Tôn của Xiển giáo, một trong Ngọc Hư thập nhị tiên, Hoàng Long chân nhân!
Chiến tích của hắn rất thảm, ba lần đều đại bại, thích thể hiện, nhưng đạo hạnh lại bình thường.
Bất quá thân là một trong thập nhị kim tiên, thực lực có lẽ vẫn có một chút, không đến mức quá kém.
Tạm chọn là một cái vậy.
Thạch Hạo thầm nghĩ trong lòng, đi về phía hàng tượng thần thứ hai, tượng thần ở đây đại bộ phận thực lực đều rất bình thường, thậm chí hắn còn nhìn thấy một pho tượng thần Thổ Địa công công.
Đó là một trong những vị thần tầng dưới chót nhất trong thần thoại phương đông, thời Tây Du thường xuyên bị Tôn Ngộ Không bắt nạt, thậm chí còn bị yêu quái bắt nạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận