Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 631: Diệp Trần đến giúp

Chương 631: Diệp Trần đến giúp
Chiến!
Tô Ngự thúc đẩy thái cực đồ, món chí bảo này có thể xưng là huyền diệu bậc nhất trong thần thoại phương đông, đủ loại diệu dụng vô tận.
Thái cực đồ hiện ra, đạo vận trời sinh, pháp tắc rung chuyển.
“Hôm qua là nhân! Hôm nay là quả! Hôm nay nhất định phải kết liễu ngươi!” Tô Ngự tế ra thái cực đồ, từng luồng Âm Dương chi khí bắn tung tóe, hắc ám chi khí đụng phải Âm Dương chi khí, đều lần lượt bị đồng hóa.
Cách Luân trong lòng cảnh giác, thái cực đồ gây cho hắn áp lực rất lớn, hắn nhất định phải cẩn thận đối đãi!
“Tiểu tử, ngươi còn chưa đủ tư cách! Dù cầm trong tay chí bảo! Cũng không đủ!” Cách Luân bá khí nói.
Thân ảnh lóe lên, tốc độ Cách Luân cực nhanh, con ngươi Tô Ngự không ngừng chuyển động, cố gắng bắt lấy bóng dáng Cách Luân.
Dưới Hỏa nhãn kim tinh, hắn vậy mà vẫn không bắt được Cách Luân!
Đáng giận!
Tô Ngự cắn răng, cấp bậc của hắn vẫn còn hơi thấp.
Hắn có thể chiến đấu với chuẩn thần đã là không tệ, nhưng Thần Linh và chuẩn thần có chênh lệch về bản chất, căn bản không phải sinh linh cùng một thứ nguyên!
Hắn hiện tại, còn chưa đủ mạnh!
Phá!
Khí tức Tô Ngự tăng vọt, trong nháy mắt đột phá cảnh giới, tiến vào bát phẩm hậu kỳ.
“Vẫn không đủ!”
Tô Ngự điều động khí huyết, thử phá quan lần nữa, đúng lúc này Cách Luân đã giết tới, đuôi cong lên đâm ra như Hạt Vĩ.
Hạt Vĩ càng lúc càng lớn trong mắt Tô Ngự, hắn muốn né tránh, lại phát hiện căn bản không tránh nổi!
Tốc độ Cách Luân quá nhanh!
Nhanh đến cực hạn!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chung Tử Hàm lách mình đến trước người Tô Ngự, tay không bắt lấy cái đuôi cong của Cách Luân.
“Đừng xem thường chúng ta!”
Ánh mắt oán hận của Chung Tử Hàm khiến Cách Luân kinh ngạc.
Cách Luân chau mày, “Ta và các ngươi có thù oán gì sao?”
Duẫn Tiên Nhi nghe vậy liền liên tưởng đến sư phụ hiền hòa, người đàn ông đã nuôi nấng nàng khôn lớn, nhất thời đỏ hoe mắt.
Lục Đạo Luân Hồi quyền!
Duẫn Tiên Nhi dùng Vô Ảnh bộ, dưới chân sinh ra bóng đen, quyền như u minh địa phủ giáng lâm, sáu vòng xoáy xuất hiện, địa đạo chấn động.
Cách Luân bung bức dực ra, đôi bức dực mỏng manh ngăn cản một đòn kinh thiên động địa của Duẫn Tiên Nhi. Đòn tấn công này khiến Tô Ngự và những người khác biết rằng, khoảng cách giữa các nàng và Cách Luân còn rất xa!
Chênh lệch quá xa!
Cách Luân nghi hoặc, vì sao Tô Ngự và những người khác đều oán hận hắn, loại oán hận đó hắn đã gặp rất nhiều, đó là ánh mắt chỉ có sau khi người thân nhất bị cướp đi!
“Người thân nhất của các ngươi có ai chết trong tay ta sao?” Cách Luân nói một câu trúng tim đen, đoán được vì sao đối phương lại như vậy.
“Ngươi có nhớ! Lúc xâm lược Đại Hoa Quốc, ngươi đã đả thương nặng một người trẻ tuổi cầm thanh kiếm trong tay!”
Phía sau Thái Vân Vận hiện ra dị tượng Thiên Đế ngồi ngay ngắn cùng dị tượng vạn Phật triều tông, nàng như thần linh giết tới, lôi đình trượng mâu lấp lánh ánh lam, hung hăng đâm về phía sau lưng Cách Luân.
Con ngươi đỏ tươi của Cách Luân khẽ động, thân thể hóa thành bóng ma, rời khỏi vòng vây của các cô gái.
“Không nhớ rõ, ta đã giết quá nhiều người, người các ngươi nói tới, hẳn chỉ là một tên tiểu lâu la thôi.
Yếu đến mức căn bản không đáng để ta nhớ kỹ!” Cách Luân nói.
Các cô gái càng thêm tức giận, thần kỹ đồng loạt oanh kích Cách Luân, nhưng Cách Luân chỉ dùng bức dực bao bọc lấy mình là đỡ được tất cả đòn tấn công.
Khí huyết Thái Vân Vận bộc phát, lực lượng của Chí Dương thể và Chí Tôn thể dung hợp, thúc đẩy lôi đình trượng mâu.
Xé rách bầu trời chi lôi đình!
Đây là thần kỹ của Thần Vương Zeus!
Giờ phút này được Thái Vân Vận đang nổi giận thi triển ra, lôi đình dài đến mười triệu mét trên bầu trời bị áp súc ngưng tụ, bám vào bề mặt lôi đình trượng mâu.
Thần Vương chi nộ!
Thái Vân Vận dùng sức ném lôi đình trượng mâu ra, năng lượng lôi đình bị áp súc cực độ trong chớp mắt khiến sinh linh chạm phải hóa thành tro bụi, cho dù là chuẩn thần đụng phải cũng không chết cũng bị thương nặng!
Oanh!
Lôi đình bao bọc Cách Luân, lập lòe bên ngoài bức dực.
Kéo dài đến ba phút, lôi đình mới chậm rãi rút đi, để lộ ra đôi bức dực cháy đen bên trong.
“Thành công không?” Đoan Mộc Ngạo Sương khẩn trương nói.
“Vẫn chưa!” Chung Tử Hàm lắc đầu, một giây sau, bức dực bung ra, Cách Luân hoàn toàn lành lặn xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong lòng mọi người dâng lên vẻ lo lắng.
Cách Luân quá mạnh!
Mạnh đến mức phi thường!
Sắc mặt Cách Luân cao ngạo, ngẩng cằm, nhìn xuống mọi người, “Thật đáng buồn làm sao, người các ngươi coi trọng nhất lại mang đến cho các ngươi mối thù hận nặng nề.
Nhưng ta lại chẳng nhớ nổi người đó, cũng chưa từng để các ngươi vào mắt.
Tư chất của các ngươi đúng là rất tốt, dựa vào năng lực đặc thù của Tô Ngự mà có thể đi đến ngày hôm nay quả thật không dễ dàng.
Ta cho các ngươi một cơ hội, vứt bỏ Tô Ngự, ngược lại phục thị ta, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.
Ta không cần các ngươi buông bỏ thù hận, ở bên cạnh ta, các ngươi có thể giữ vững trái tim muốn giết ta đó.
Bên cạnh ta có rất nhiều nữ nhân như các ngươi, các nàng đều muốn giết ta, các ngươi cũng có thể gia nhập cùng các nàng, cùng nhau bàn bạc xem làm thế nào để giết ta!
Thế nào?” Cách Luân cười tà mị.
Hắn cực độ kiêu ngạo, nhìn trúng nữ nhân nào là sẽ bá đạo cướp về, bất kể đối phương có lão công hay không.
Nếu có lão công, mà nguyện ý chủ động dâng lên, thì hắn sẽ tha cho người kia một mạng, nếu không nguyện ý, hắn sẽ giết lão công của nữ nhân đó.
Hắn là hắc ám chi vương, biết đối phương chắc chắn sẽ trả thù sau này, sẽ tìm cách giết hắn, những nữ nhân kia cũng không phải thật lòng phục thị hắn.
Nhưng hắn không quan tâm, hắn không cần chiếm được trái tim của các nàng, hắn chỉ cần chiếm được thân thể của các nàng!
Cũng không kiêng kị đối phương trả thù, cho dù người bên cạnh muốn giết hắn thì đã sao?
Hắn là hắc ám chi vương, người có thể uy hiếp được hắn trên Lam Tinh này chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Người có thể được hắn để vào mắt chỉ có Lâm Diệp, Michael Đệ Nhị, Long Tâm, Hải Đức Nhĩ. Những người khác, cho dù là Pháp Lão Vương và Tô Vạn Linh, trong mắt hắn vẫn kém hơn một bậc.
Cách Luân liếm môi, ma lực tuôn ra như núi lửa phun trào, áp lực cường đại khiến hai vai Tô Ngự và những người khác chùng xuống.
Chung Tử Hàm giơ cao Tam Tiên Lưỡng Nhận đao, một đao bổ tan hắc ám, Phược Yêu Thằng bên hông bay ra, nhưng Cách Luân đã sớm chuẩn bị, Phược Yêu Thằng đánh vào khoảng không.
Nàng dùng hành động nói cho Cách Luân biết, muốn nàng khuất phục ư! Không thể nào!
Chung Tử Hàm là người mạnh nhất trong số họ, có thể thật sự làm Cách Luân bị thương, những đòn tấn công của người khác chỉ có thể làm trợ thủ, hỗ trợ nàng đối địch.
Tình hình chiến đấu bên phía Tô Ngự không ổn, tình hình chiến đấu của Ái Lỵ cũng như vậy, dù ở trạng thái không hoàn chỉnh, Michael vẫn áp chế được Ái Lỵ.
Ái Nhĩ Toa và các cô gái khác đang vây giết Pháp Lão Vương, hơi chiếm thế thượng phong.
Hải Thạch Tam và Ma Y đã bị hai vị hắc ám vương giả đánh lui mấy lần, Ma Y đã bị thương, máu tươi chảy ở phần eo, trạng thái Hải Thạch Tam cũng không tốt, trên mặt có một vết thương sâu tới xương.
Hô ~
Hải Thạch Tam tránh được đòn tấn công của Ám Ảnh Vương, Huyết Long Vương đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, hóa thân Long Nhân lao tới tấn công Hải Thạch Tam.
Không ổn!
Con ngươi Hải Thạch Tam bỗng co rút lại, trong lòng thầm than không ổn.
Một đòn này nếu đánh trúng, hắn không chết cũng bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, thua không còn nghi ngờ gì.
Ma Y đang ở cách đó hơn vạn mét, căn bản không kịp đến hỗ trợ.
Ngay lúc Hải Thạch Tam tuyệt vọng, trong hư không xuất hiện một luồng khí tức chí tà chí ác.
Nhất niệm thế gian hóa Ma Vực!
Trong hư không duỗi ra trên dưới một trăm bàn tay Ác Ma khổng lồ, ngăn cản cú lao tới của Huyết Long Vương.
Ai!
Huyết Long Vương ổn định thân hình, phẫn nộ gầm lớn.
Một thiếu niên khoác hắc bào từ trong bóng tối bước ra, ma văn trên trán lập lòe, dưới hốc mắt phải có hoa văn hình một chữ La.
Ma khí cực kỳ tà ác quanh quẩn quanh thân, Hải Thạch Tam chỉ liếc nhìn đã cảm thấy trong lòng dâng lên đủ loại tà niệm.
“Ma khí thật đáng sợ! Còn đáng sợ hơn cả ma khí của hắc ám chi vương Cách Luân!” Hải Thạch Tam thầm nghĩ.
“Diệp Trần đến đây diệt giáo!”
Diệp Trần, truyền nhân Ma Tổ La Hầu!
Hải Thạch Tam không biết ai đã triệu hồi Diệp Trần đến, nhưng cũng mơ hồ đoán ra là viện quân, “Đa tạ!”
“Không cần cảm ơn, việc cấp bách là giết chết hai kẻ này, sau đó đi giúp Tô Ngự.” Diệp Trần nói.
Hải Thạch Tam gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận