Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 93: Sinh nhật vui vẻ (đệ bát càng)

Bành! Bành!
Tô Ngự từng quyền đánh chết hắn hoàn toàn, sau đó phong cảnh trước mắt biến đổi.
"Đây là Sơn Hà võ quán?"
Tô Ngự nhìn hoàn cảnh quen thuộc bốn phía, cười lạnh một tiếng, "Ta ngược lại muốn xem, ngươi còn có thể bày ra trò trống gì."
Mở cửa phòng mình ra, một bức tranh nhân gian hiếm thấy đập vào mắt, sư tỷ toàn thân mềm oặt trên giường, vẫy tay về phía hắn.
Tô Ngự không chút do dự, lật tay một cái, Kim Cô Bổng xuất hiện trong tay.
"Phong cảnh không tệ, tương lai có một ngày, ta nhất định sẽ biến cảnh tượng này thành sự thật."
Tô Ngự vung vẩy Kim Cô Bổng, Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, Phượng Sí Tử Kim Quan, Ngẫu Ti Bộ Vân Lý lần lượt mặc lên người, như một vị thần linh trẻ tuổi, uy phong lẫm liệt, bá khí hung hăng.
A a a! !
"Tiểu Ngự, đừng mà! Ta là Tiên Nhi tỷ tỷ của ngươi mà! Vì sao muốn giết ta!" Doãn Tiên Nhi bi thương nói, thật sự là người thấy đau lòng, kẻ nghe rơi lệ.
Tô Ngự cười lạnh, Kim Cô Bổng không hề dừng lại, mãnh liệt giáng xuống, thiên quân chi lực nện xuống, đập mặt đất võ quán lõm thành một cái hố to.
"Hỗn đản! Đây là Tiên Nhi tỷ tỷ của ngươi, từ nhỏ đến lớn, nàng đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại nỡ lòng giết nàng! Súc sinh không bằng!" Trưởng Tôn Xuân Lam điên cuồng gào thét.
"Trang vẫn rất giống!"
Tô Ngự không chút chần chờ, tay phải chuyển hướng, Kim Cô Bổng đánh về phía Trưởng Tôn Xuân Lam.
Đợi đến khi hắn giải quyết xong toàn bộ ảo ảnh các sư tỷ, trên người đã dính đầy máu tươi, hoàng kim giáp đã biến thành huyết giáp.
"Tiếp theo là cái gì đây?"
Cảnh trước mắt Tô Ngự biến đổi, biến thành khung cảnh nhà mình.
"Lần này cần đối mặt, là phụ thân?"
"Tiểu Ngự, mau tới ăn cơm đi!"
Tô Cực Đạo cười từ phòng bếp đi ra, bưng một đĩa thịt kho tàu hấp dẫn, trên bàn còn có bảy tám món ăn, chính giữa là một cái bánh sinh nhật.
"Tiểu Ngự, hôm nay là sinh nhật ngươi, ta cố ý làm món thịt kho tàu ngươi thích ăn." Tô Cực Đạo kéo tay Tô Ngự, đi tới bàn ăn.
Tô Ngự ngây người, hắn nhớ ra hôm nay là ngày 15, là sinh nhật kiếp trước của hắn.
Nhưng lại không phải sinh nhật kiếp này.
Bởi vì hắn căn bản không biết sinh nhật kiếp này là lúc nào, người phụ thân vô trách nhiệm kia của hắn cũng chưa từng nhắc tới, mười mấy năm qua, Tô Ngự trước đây chưa từng có một lần sinh nhật nào.
Tô Ngự lần này không từ chối, đi theo Tô Cực Đạo ngồi vào bàn cơm, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu.
"Nhắm mắt lại, ước nguyện đi!" Tô Cực Đạo nói.
Tô Ngự nhắm hai mắt lại, lặng yên suy nghĩ, một lúc lâu sau mới mở mắt ra.
"Thổi nến đi."
Hô!
Ngọn nến bị thổi tắt, Tô Cực Đạo bắt đầu hát vang bài ca sinh nhật, từng tiếng "sinh nhật vui vẻ" quanh quẩn trong đầu Tô Ngự, ấm áp đến lạ.
Thật tốt đẹp làm sao.
(thở dài)
Tô Ngự nặng nề thở dài một hơi.
Tô Cực Đạo kinh ngạc nhìn về phía Tô Ngự, "Sao thế? Sao đột nhiên lại thở dài vậy."
"Cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn cái gì chứ! Ta là phụ thân ngươi mà, đây không phải là việc nên làm sao?" Tô Cực Đạo đưa bàn tay to ra, xoa xoa đầu Tô Ngự.
Đúng vậy!
Đây là điều phụ thân nên làm.
Kiếp trước Tô Ngự chưa từng cảm nhận được tình thương của cha và mẹ, khi hắn sinh ra, phụ thân và mẫu thân liền ly hôn, đồng thời cũng không muốn nuôi dưỡng hắn.
Cuối cùng đưa hắn đến nhà cậu cả nuôi dưỡng, lúc 7 tuổi, cần đi học, cậu cả ghét bỏ việc hắn đi học phải tốn tiền, liền đưa Tô Ngự đến cô nhi viện.
Hắn không giống những đứa trẻ khác, hắn không có tuổi thơ.
Tô Ngự kiếp này...
Cũng không nhận được tình thương của cha và mẹ...
Tô Ngự trước đây và Tô Ngự bây giờ thực chất là cùng một loại người, đều không có ai chúc phúc họ sinh nhật vui vẻ, đều là kẻ xui xẻo như nhau.
"Mặc dù biết rõ ngươi là giả, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn không nhịn được cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, tóm lại, cảm ơn."
Dứt lời.
Tô Ngự đột nhiên đứng dậy, Kim Cô Bổng giáng xuống, Tô Cực Đạo bị đánh ngã trên mặt đất, máu tươi chảy đầy sàn.
"Sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi mãi mãi vui vẻ."
Tô Cực Đạo cười rồi tan biến.
Tô Ngự cảm thấy trên mặt mình có chút ẩm ướt, vô thức đưa tay sờ sờ.
Trong vô thức, hắn đã lệ rơi đầy mặt.
Bên ngoài Âm Dương tháp.
Rất nhiều học sinh đã bị Âm Dương tháp đẩy ra, có người vui mừng có kẻ buồn bã.
"Tại sao chứ! Cái này không công bằng! Tư chất của ta có thể thi đậu học viện nhị lưu, nhưng đạo tâm lại chỉ đủ cho học viện tam lưu, cái này không công bằng!"
Một tên học sinh phẫn nộ gào to, đại khảo vô cùng tàn khốc, điểm số không áp dụng điểm trung bình, mà là điểm thấp nhất!
Nếu như điểm thấp nhất chỉ đạt tiêu chuẩn học viện tam lưu, vậy cũng chỉ có thể vào học viện tam lưu!
"Ha ha! Ta vậy mà đủ vào học viện tam lưu, nếu để cha mẹ ta biết, bọn họ nhất định sẽ rất vui!"
"A hú! Tiểu Vân, điểm số chúng ta giống nhau, chúng ta có thể vào cùng một học viện!"
Tiếp dẫn lão sư lắc lắc đầu, tình cảnh thế này, năm nào hắn cũng thấy.
Lúc này sự chú ý của hắn đều đặt vào chỗ đồng hồ cát, thời gian đã qua 49 phút, mà bên trong Âm Dương tháp, vẫn còn hai học sinh.
Lần lượt là Bồ Thiên Hành và Tô Ngự, chỉ cần qua thêm 1 phút nữa, Bồ Thiên Hành liền có thể đạt tiêu chuẩn trúng tuyển của Viêm Hoàng học viện.
Nhất định phải thành công!
Tiếp dẫn lão sư vô cùng căng thẳng, hai quyền nắm chặt, hành động của hắn cũng thu hút những học sinh khác.
Oanh!
Âm Dương tháp đẩy một bóng người ra, lòng tiếp dẫn lão sư chợt lạnh.
Xong rồi!
Chỉ chênh lệch mười hai giây, Bồ Thiên Hành lại bị đẩy ra!!
Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, phát hiện vóc dáng bóng người này không giống Bồ Thiên Hành.
Không phải Tô Ngự bị đẩy ra đó chứ!
Hắn chính là Thần Tử mà!
"Các ngươi nhìn ta làm gì?" Giọng Tô Ngự truyền đến, tiếp dẫn lão sư mừng rỡ trong lòng.
Lúc này thời gian đã vượt quá 50 phút, nói cách khác, Bồ Thiên Hành đã đạt tiêu chuẩn trúng tuyển của Viêm Hoàng học viện!
Học viện cao đẳng Linh Nhất cuối cùng cũng bồi dưỡng được một người có thể thi đậu vào tứ đại học viện!
Thấy là Tô Ngự, đám học sinh lập tức xôn xao.
"Lại là Tô Ngự! Hắn vậy mà ra sớm hơn Bồ Thiên Hành, chẳng lẽ đạo tâm của hắn còn không bằng Bồ Thiên Hành?"
"Ha ha! Tô Ngự đường đường 1 tôn Thần Tử, đạo tâm vậy mà không bằng Bồ Thiên Hành, thật sự là trượt thiên hạ cười chê!"
"Các ngươi mau nhìn, thời gian của hắn là 49 phút, còn chưa tới 50 phút, không đạt tiêu chuẩn trúng tuyển của Viêm Hoàng học viện."
"Thần Tử vậy mà lại không thể thi đậu Viêm Hoàng học viện, đoán chừng hắn là Thần Tử củi mục đầu tiên trong lịch sử rồi!"
Tiếp dẫn lão sư tiếc nuối vỗ vai Tô Ngự, "Đừng buồn, tuy đạo tâm của ngươi chưa đạt, nhưng đạo tâm có thể bồi dưỡng, ta tin tương lai ngươi nhất định có thể nghịch chuyển đạo tâm."
Hả?
Đạo tâm của ta chưa đạt?
Tô Ngự liếc nhìn thời gian của mình, hơi ngơ ngác.
Hắn ở trong ảo cảnh một đường chém giết, giết đến cuối cùng Âm Dương tháp cũng không sinh ra ảo ảnh cho hắn nữa, hắn ngồi trong đó một lúc, cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền đứng dậy rời khỏi Âm Dương tháp.
Chẳng lẽ còn phải ngồi thêm lúc nữa mới có thể vượt qua 50 phút sao?
Tô Ngự bất đắc dĩ gãi đầu, nhưng hắn cũng không có chấp niệm gì với Viêm Hoàng học viện, chỉ cần gia nhập một học viện không tệ là được rồi, hắn thờ ơ nhún vai.
Viêm Hoàng học viện tuy có Chung tỷ tỷ dạy ở đó, nhưng Bất Dạ học viện cũng không tệ mà!
Mấy ngày nay không gặp Thái Vân Vận, cũng đúng là có chút nhớ nhung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận