Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 624: theo đuôi Biệt Tây Bặc

“Chậc chậc, Hắc Vương cũng thật xui xẻo, Long Dực đều bị giật xuống rồi.” Tô Ngự quan sát trên mặt đất, trận chiến cơ bản nghiêng về một phía, Hắc Vương căn bản không có chỗ để xoay sở.
Chỉ cần Cách Luân hiện tại không trở về, kết cục đã được chú định.
Ái Lỵ người phụ trách đối phó Cách Luân hiện tại không còn chút sức chiến đấu nào, nếu như Cách Luân đột nhiên quay về, cũng có chút nguy hiểm rồi.
Tô Ngự lắc đầu, cho dù Cách Luân quay về, cũng có biện pháp đối phó.
Tô Vạn Linh vẫn đang chuẩn bị chiến đấu, thời khắc khẩn cấp có thể gọi hắn đến.
Nhìn khắp đại địa cảnh hoang tàn, Tô Ngự không khỏi cảm thán, “Thời đại thuộc về Hắc Ám Giáo Đình sắp trôi qua, không thế lực nào có thể sừng sững mãi trên bầu trời, bánh xe thời đại đang chuyển động, lớp người mới thay thế lớp người cũ, không biết tương lai liệu có ai đánh bại được ta, kéo ta xuống khỏi bầu trời không.” Hắn có lẽ cũng sẽ có một ngày trở thành quá khứ, bị hậu nhân truyền tụng.
Sau khi con ruồi lớn Biệt Tây Bặc trở lại Cực Bắc Đại Lục, hắn thả thần niệm ra, cảm nhận được tình hình của toàn bộ Cực Bắc Đại Lục.
“Chết tiệt! Có nhầm không vậy, lại có kẻ đánh lén Hắc Ám Giáo Đình trước cả ta?” Biệt Tây Bặc tức giận gào thét trong lòng.
“Khí tức của Hắc Ngư Vương đã biến mất không còn thấy nữa, khí tức của Hắc Vương thì uể oải, khí tức của Hắc Hoàng Hậu đang suy sụp.
Khốn kiếp!! Rốt cuộc là địch nhân từ đâu tới, lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Quang Minh Giáo Đình?” Biệt Tây Bặc bỗng nhiên lắc đầu, khẳng định không phải Quang Minh Giáo Đình, hiện tại chiến lực chủ yếu của Quang Minh Giáo Đình đều bị kìm chân rồi, không thể nào ở chỗ này được.
Chẳng lẽ là Thần Đình?
Trên thế giới có hơn vạn thế lực lớn nhỏ có thành tựu, nhưng về bản chất thật ra chỉ có chưa đến mười thế lực cốt lõi.
Các thế lực khác đều tương đối non nớt trước mặt những đại thế lực kia, trên vũ đài quyền lực lớn của thế giới, chỉ có những thế lực đỉnh tiêm đó mới có quyền lên tiếng.
Thần Đình, Quang Minh Giáo Đình, Hắc Ám Giáo Đình, Đại Hoa Quốc, Tự Do Quốc Gia, Tô gia, Thiên Tâm bộ lạc, vân vân.
Tô gia là lực lượng mới nổi, Đại Hoa Quốc và Tự Do Quốc Gia là những quốc gia tồn tại đã lâu, tam đại đình là những bá chủ quật khởi trong mấy ngàn năm gần đây, Thiên Tâm bộ lạc là Cự Vô Phách ẩn mình ở Trung Đại Lục, ngày thường không có ngoại giao gì, nhưng nội bộ cường giả như mây, là bộ lạc được công nhận hùng mạnh.
Người của Thiên Tâm bộ lạc đều là chiến sĩ trời sinh, mỗi người bước ra ngoài đều là thiên tài ưu tú lấy một địch hai.
Biệt Tây Bặc che giấu khí tức, biến thành một con ruồi nhỏ rồi chui vào.
Tô Ngự đang chuẩn bị ra tay giúp đỡ Trường Tôn Xuân Lam bỗng nhiên khẽ động tai, đã nhận ra điều gì đó.
Hắn biến thành một con muỗi nhỏ, bay theo sau con ruồi lớn.
“Thần tính thật mạnh, khẳng định là Biệt Tây Bặc không thể nghi ngờ.” Tô Ngự thầm nghĩ.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi theo sau Biệt Tây Bặc, Biệt Tây Bặc phía trước vẫn chưa phát giác, rất nhanh Biệt Tây Bặc liền đến Pháp Lão Thành.
“Pháp Lão Vương thích thu thập bảo vật, bảo khố của hắn hẳn là có không ít đồ tốt.” Biệt Tây Bặc nghĩ thầm.
“Biệt Tây Bặc muốn làm gì? Chọc giận Pháp Lão Vương? Muốn chết phải không?” Tô Ngự thầm nghĩ.
Pháp Lão Vương chính là cường giả xếp hạng thứ hai của Hắc Ám Giáo Đình, chỉ sau Hắc Ám Chi Vương Cách Luân, đứng trong Top 10 danh sách Thiên Long Bảng, hoàn toàn là cường giả tối đỉnh của thế giới.
Mấy ngày trước còn nghe nói hắn bế quan đột phá cảnh giới Thần Linh, cho dù không thành công, cũng là một cường giả Chuẩn Thần đỉnh phong.
Cho dù Tô Ngự triển khai toàn bộ chiến lực, cùng Pháp Lão Vương cũng chỉ là năm năm.
Không phải Tô Ngự xem thường Biệt Tây Bặc, mà là thực lực bây giờ của Biệt Tây Bặc thật sự không bằng Pháp Lão Vương.
Trong Pháp Lão Thành, thủ vệ ngồi túm năm tụm ba dưới đất, bọn hắn nghe được âm thanh chiến đấu bên ngoài, nhưng lại không để ý.
“Chậc chậc, lần này địch nhân tới đánh thật mạnh, đến bây giờ trận chiến vẫn chưa kết thúc.” thủ vệ bên trái vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, nhớ lần trước chỉ nửa giờ là yên, lần này Hắc Ám Vương Giả xuất động mà cũng không thể trấn áp trong thời gian ngắn, xem ra là có cường giả ra tay.” thủ vệ bên phải thong thả nói.
Còn về chuyện đi giúp?
Đó là không thể nào!
Hắc Ám Giáo Đình nhìn bề ngoài thì chặt chẽ, mười hai vương giả cùng nhau tạo thành con quái vật khổng lồ này, nhưng chỉ người nội bộ mới biết, cái gọi là đoàn kết đều là diễn cho người ngoài xem.
Bên trong Hắc Ám Giáo Đình thực sự, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, hàng năm số người chết vì tranh đấu nội bộ cũng không dưới 100.000.
Bọn hắn còn muốn sống thêm mấy năm, khẳng định không muốn đi giúp.
“Không biết lần này sẽ chết bao nhiêu người.” “A, có con ruồi......” thủ vệ nói đến nửa chừng, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, im bặt.
“Hẳn là sẽ chết rất nhiều người đây.” Con ruồi bay quanh bên cạnh hắn một lát, cuối cùng rời đi.
Phù~ Thủ vệ thở hổn hển, đưa tay sờ một vòng, quần áo sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.
Người đứng bên cạnh hắn hiển nhiên đều biết chuyện gì đã xảy ra, vỗ vỗ vai hắn, “Không sao, tìm cơ hội trốn đi.” “Vâng!” *Ực!* Thủ vệ nuốt một ngụm nước bọt, hắn chỉ kém chút nữa là chết rồi!
Cái luồng sát ý nồng đậm kia, hắn không bao giờ muốn trải nghiệm lại nữa!
Cực Bắc Chi Địa làm sao có thể có ruồi với muỗi chứ!
Vậy hiển nhiên là do cường giả biến hóa thành!
“Khốn kiếp! Có thể biến thành thứ khác được không, biến thành con ruồi thà cứ trực tiếp giết vào còn hơn.” thủ vệ nhịn không được oán thầm.
Nhưng Biệt Tây Bặc không biết thủ vệ đang nghĩ gì, không muốn gây thêm chuyện nên hắn tha cho tên thủ vệ, đi thẳng vào bảo khố của Pháp Lão Vương.
Trong thời gian trà trộn vào Hắc Ám Giáo Đình, hắn đã tạo dựng quan hệ tốt với các vương giả như Pháp Lão Vương, lựa lời dò hỏi vị trí bảo khố của bọn hắn.
Thủ hộ bảo khố là hai cường giả Vương cấp sơ kỳ, con ruồi lớn Biệt Tây Bặc giải quyết hai người trong chớp mắt, sau đó biến thành hình người.
Biệt Tây Bặc liếm môi, chậm rãi đi vào bảo khố, đập vào mắt là bảo vật chất đống như núi.
Ha ha ha!
“Ta cuối cùng cũng phát tài rồi!” Biệt Tây Bặc cười to, bước nhanh chân về phía nơi chứa đựng tượng thần.
Trên trăm tòa tượng thần sừng sững, đủ loại kiểu dáng, có phong cách phương tây, cũng có phong cách phương đông.
Biệt Tây Bặc lao về phía một bức tượng thần, “Cuối cùng cũng tìm được ngươi! Lúc trước ngươi cướp đi quyền hành của ta, cướp đi địa vị một trong Bảy Đại Ma Thần Địa Ngục của ta! Hiện tại ngươi vẫn là vật chết, còn ta đã phục sinh!
Ngươi không bằng ta!” “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi ta trộm hết tất cả bảo vật, tìm một nơi không người ẩn náu, một lần đoạt lấy truyền thừa của đông đảo Thần Minh!” Tô Ngự ở phía sau nhận ra bức tượng thần này, Ma Thần của Bảy Mối Tội Địa Ngục – Bạo Thực!
Biệt Tây Bặc đã từng chính là Bạo Thực của Địa Ngục Thất Ma Thần, chỉ có điều về sau bị Lộ Tây Pháp đuổi khỏi vị trí Bạo Thực, khiến hắn trở thành Địa Ngục Quỷ Vương, quyền hành không lớn như trước.
“Biệt Tây Bặc muốn đoạt lại quyền hành đã mất của mình sao?” Tô Ngự nhìn về phía hơn một trăm pho tượng thần, trong đó gần như không có cái nào hữu dụng với hắn, tượng thần Bạo Thực thì còn được, cấp bậc Thần Vương, có thể giữ lại cho người Tô gia.
Trong hơn một trăm pho tượng thần, Tô Ngự còn nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh, đây là một vị thần phương đông mạnh mẽ có sức hút nhân cách cực lớn.
Trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không gọi Ngọc Đế là Ngọc Đế lão nhi, đối với Như Lai thì e ngại chứ không tôn kính, từng gọi người là yêu quái cháu trai, cũng từng đùa cợt Thái Thượng Lão Quân, nhưng duy chỉ có đối với Thái Bạch Kim Tinh lại rất tôn kính.
Trong các kiếp nạn của Tây Du Ký, Thái Bạch Kim Tinh cũng không có chuyện thú cưỡi hay thuộc hạ hạ giới làm yêu quái gây chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận