Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 454: ác nhân cản đường

“Ngươi không sợ con ruồi lớn kia tìm được hắn, nhận ra tượng thần, rồi lấy đi truyền thừa sao?” “Truyền thừa mạnh nhất của Quang Minh Thần Hệ đã xuất thế toàn bộ, những truyền thừa còn lại giá trị không lớn.” Truyền thừa trân quý nhất của Quang Minh Thần Hệ đương nhiên là truyền thừa của Thượng Đế Da Hòa Hoa, kế đến là truyền thừa của Da Tô và Satan, sau đó nữa là bảy đại sáng tạo thiên sứ cùng với Lộ Tây Pháp, bảy đại tội Ma Thần.
Thấp hơn nữa mới là một vài truyền thừa Ma Vương.
Hiện tại truyền thừa Thượng Đế đang ở trên người Ninh Tử Nhu, truyền thừa Da Tô đã sớm xuất hiện, tượng thần Satan ở trong tay hắn, bảy đại sáng tạo thiên sứ cũng đã xuất hiện hơn phân nửa, truyền thừa Lộ Tây Pháp đã bị Tô gia có được, trong bảy đại tội Ma Thần thì ngạo mạn đã bị Trang Khả nhận được, còn có một cái khác đã rơi vào tay John.
Tô Ngự sờ lên nhẫn trữ vật ở tay trái, bên trong đang đặt truyền thừa Chronos, là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi lần này.
Hắn đã hứa hẹn cho Tô Thánh lão tổ một vài truyền thừa, nhưng chuyến đi này chỉ lấy được tượng thần Chronos, Tô Ngự đành phải tự bỏ của riêng ra.
Hắn giữ lại tượng thần Chronos, Na Tra, Tây Vương Mẫu, Kim Ô, còn các tượng thần khác thì giao toàn bộ cho Tô Thánh lão tổ.
“Ta còn phải đi học kiếm, nếu có tin tức của Miêu Thiên Thư và John thì liên hệ ta kịp thời.” Sau khi cáo biệt Tô Thánh lão tổ, Tô Ngự lại lần nữa tiến về Chú Kiếm Thành.
Đợi hắn đi rồi, Tô Thánh lão tổ nhìn tượng thần Satan trước mắt, nở một nụ cười: “Đừng tây bói phải không, ngươi dựa vào lực lượng hắc ám ép ta, lần sau ta nhất định sẽ giết chết ngươi.” Pho tượng thần Na Tra kia là Tô Ngự giữ lại chuẩn bị cho Tô Cửu Tông, thần thông ba đầu chín mắt tám tay của Na Tra rất thích hợp với phong cách chiến đấu của Tô Cửu Tông.
Chú Kiếm Thành Thành thị này vẫn náo nhiệt trước sau như một, trên đường phố vẫn có nhiều mãnh nam mỹ nữ như vậy.
Tô Ngự không hề che giấu thân phận, rất nhiều người đều tò mò quan sát, nhưng không một ai dám đến gần.
Hàn khí cùng sát khí tỏa ra từ trên người hắn khiến người ta sợ hãi, cho dù là kẻ to gan cũng không dám tùy tiện chọc giận một vị thần tử của Tô gia.
“Đó chính là Tô Ngự đại danh đỉnh đỉnh à! Trông đẹp trai quá, lại có tiền, có thực lực, có thế lực, còn có cả tư chất và nhan sắc, đúng là nam thần hoàn mỹ, rất muốn sinh con cho hắn.” Một nữ hài ven đường thấp giọng nói.
Nam sinh đứng bên cạnh có chút ghen tuông, hắn cảm giác như mình bị cắm sừng, cực kỳ khó chịu, như nuốt phải phân vậy.
Hắn há miệng định phản bác gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng thể phản bác được gì cả, chỉ đành kéo nữ hài rời xa Tô Ngự.
Tô Ngự dĩ nhiên cũng nghe được lời nói nhỏ của nữ hài, trên đường đi hắn đã nghe rất nhiều lời như vậy, sớm đã miễn nhiễm rồi.
Trên con đường phía trước, Tô Ngự phát hiện một lão nhân chống gậy, đứng lặng lẽ, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đang chờ đợi hắn vậy.
“Có chuyện gì?” Tô Ngự thản nhiên hỏi.
Lão nhân này mang đến cho hắn cảm giác không hề đơn giản, có khí tức nguy hiểm nhàn nhạt, không phải kiểu lão nhân không chút sức lực nào.
“Có việc muốn nhờ.” Giọng lão nhân khàn đặc, như chiếc băng cát-sét bị tạm dừng.
“Nói đi.” Lão nhân ngẩng đầu, nhìn người thanh niên đầy hăng hái trước mắt, trái tim vốn đã tĩnh lặng lại trở nên kích động.
Hắn run run rẩy rẩy vươn tay ra: “Ngươi có phải là có phương pháp chữa trị kinh mạch không?” Tô Ngự nhíu mày: “Phương pháp chữa trị kinh mạch chính là dùng đại dược trân quý, phương pháp này người đời đều biết.” “Không, không phải chữa trị kinh mạch bị đứt gãy, mà là chữa trị kinh mạch không thành thục.” Lão nhân nói xong, hai mắt nhìn Tô Ngự chằm chằm.
Kinh mạch không thành thục?
“Không có phương pháp.” Tô Ngự lắc đầu.
Kinh mạch không thành thục là chỉ những người chưa đủ 19 tuổi đã tu luyện sớm, kinh mạch bị linh khí gây tổn thương, dẫn đến tiền đồ đoạn tuyệt.
Người có kinh mạch không thành thục nhiều nhất chỉ tu luyện được đến cảnh giới Tam phẩm, có thể leo lên Tứ phẩm chính là kỳ tích trong kỳ tích, về cơ bản là chuyện không thể nào.
Tô Ngự cũng từng bị nghi ngờ là tu luyện sớm, nhưng sau đó khi thực lực hắn không ngừng tăng trưởng, những kẻ đó đều bị vả mặt.
Người xung quanh trong lòng đều nảy ra một ý nghĩ, người thân của lão nhân này hẳn là đã tu luyện sớm, cho nên mới tìm đến Tô Ngự.
Lão nhân nghe vậy có chút thất vọng: “Nhưng mà bọn họ đều nói ngươi có phương pháp cứu chữa kinh mạch không thành thục.” “Chỉ là lời đồn thôi, trên thế giới này lời đồn rất nhiều.” Tô Ngự thản nhiên nói.
(Thở dài) Lão nhân thở dài một hơi, cây gậy trong tay nứt ra tầng tầng, hóa thành một thanh trường đao màu tím.
“Ngươi chưa đủ 19 tuổi đã bắt đầu tu luyện, vì sao có thể đột phá đến cảnh giới như vậy, có thể cho ta biết tại sao không?” Lời lẽ của lão nhân trở nên không khách khí, như đang chất vấn Tô Ngự.
Tô Ngự liếc nhìn thanh tử đao trong tay hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?” “Ta đã điều tra, ngươi đúng là tu luyện sớm, nhưng kinh mạch lại không hề chịu ảnh hưởng, nhất định là có thứ gì đó giúp ngươi khôi phục, có thể đưa thứ đó cho ta không? Cháu của ta rất đáng thương, tư chất nó rất cao, nhưng bây giờ lại chỉ có thể dừng ở Tam phẩm, ngươi nói xem đây có phải là chuyện rất không công bằng không?” Lão nhân vừa nói vừa rút tử đao ra, dưới ánh mặt trời, tử đao tỏa hàn quang lạnh lẽo, cho dù người cách đó rất xa cũng cảm thấy mặt đau rát, như có lưỡi đao vừa lướt qua vậy.
Tô Ngự nhìn thấy cảnh này, khoanh tay lại, nhìn xuống lão, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.
“Thú vị đấy, lá gan của ngươi rất lớn, thậm chí ngay cả Tô gia cũng không đặt vào mắt.” “Ngươi không cảm thấy cháu của ta rất đáng thương sao?” Lão nhân hỏi.
Theo tiếng chất vấn của lão, một luồng khí thế kỳ diệu ép xuống, những người cách đó chừng mười mấy mét trên mặt xuất hiện thêm rất nhiều vết thương nhỏ.
Người nọ sờ lên máu tươi trên mặt mình, hoảng sợ nói: “Khí thế mà cũng có lực công kích, hắn là ai vậy!” Tô Ngự rút Như Ý Kim Cô Bổng từ trong tai ra, tùy ý vác lên vai.
“Cầu người giúp đỡ mà không phải thái độ này đâu, với lại!” “Cháu trai của ngươi, là cái thá gì chứ.” Tô Ngự nói từng chữ.
Lão nhân nổi giận, tử đao bỗng nhiên chém xuống, tốc độ cực nhanh, như một tia sét màu tím.
Đùng!
Bành!
Như Ý Kim Cô Bổng nằm ngang trước người Tô Ngự, chặn đứng đòn tấn công này.
Hai con ngươi Tô Ngự biến thành màu vàng óng, khí tức liên tục tăng vọt, mặt đất nứt toác, đây không phải do lão nhân gây ra, mà là mặt đất không chịu nổi khí tức của Tô Ngự.
“Muốn chữa trị kinh mạch cho cháu trai ngươi ư? Nằm mơ giữa ban ngày đi!” “Ngươi xem ta là Thánh Mẫu chắc? Chọc giận ta chỉ có một kết cục, đó chính là chết!” Tô Ngự nhe răng cười, hắn không phải người lương thiện, kẻ nào bất thiện với hắn, chắc chắn phải giết!
Hai tay chấn động, đánh bay lão nhân, đầu Như Ý Kim Cô Bổng nhắm thẳng vào lão.
Tô Ngự nhẹ giọng nói: “Dài” Như Ý Kim Cô Bổng dài ra trong nháy mắt, từng tiếng âm bạo làm vỡ nát kính cửa sổ xung quanh, lão nhân cấp tốc né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không thoát.
Kim cô bổng húc văng lão nhân bay rất xa, mãi cho đến tầng khí quyển mới dừng lại.
Phốc!
Lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lão hứng chịu cú va chạm siêu âm từ kim cô bổng vậy mà không bị đánh xuyên, quả thực còn cứng rắn hơn cả thần kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận