Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 530: Mã Luân gia tộc vạn năm tích lũy

Chương 530: Sự tích lũy vạn năm của gia tộc Mã Luân
Lúc này, Mã Luân Cổ Bảo đã bị kiểm soát hoàn toàn, từ trên xuống dưới, từ binh sĩ đến người hầu đều bị giam giữ lại cùng một nơi.
Khi những binh lính kia nhìn thấy Ma Đăng trong thoáng chốc, ai nấy đều trừng lớn mắt, không thể tin nổi mà nhìn Ma Đăng.
“Ngươi! Tại sao lại quay lại, Erika bá tước đâu!” quản gia lớn tiếng chất vấn.
Ma Đăng sắc mặt dữ tợn, đột nhiên đá thẳng vào mặt quản gia, sau khi quản gia ngã xuống đất, hắn không ngừng giẫm đạp.
Oán khí tích tụ mấy chục năm vô cùng dày đặc, trạng thái tinh thần của Ma Đăng có chút không ổn, nhưng việc đó thì liên quan gì đến Tô Ngự chứ?
Tô Ngự đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Ma Đăng tra tấn quản gia, cho đến khi quản gia hấp hối, Ma Đăng mới dừng tay.
“Có thể chữa khỏi cho hắn không?” Ma Đăng hỏi.
“Đương nhiên có thể, bằng hữu của ta, nếu như ngươi muốn.” Tô Ngự vừa cười vừa nói.
“Ngươi sẽ chết không yên lành đâu, ngươi đã phụ lòng linh hồn anh hùng của các bậc tiền nhân gia tộc Mã Luân!” quản gia khó khăn nói.
“Ta phụ lòng? Lão tử vốn là chủ nhân của gia tộc Mã Luân!! Tất cả mọi thứ của gia tộc Mã Luân đều là của ta! Kể cả mạng của các ngươi đều thuộc về nhà Mã Luân, đều là của ta!
Các ngươi cùng với con tiện nhân Erika kia tra tấn ta, giam giữ ta, không ngờ ta sẽ lật bàn được chứ! Có phải liếm con tiện nhân đó thấy rất thoải mái không? Ta cũng đã từng nghe nói, ngươi thích liếm bàn chân hôi của nàng ta phải không?
Ta sẽ cho ngươi liếm thỏa thích!
Còn có những binh lính canh giữ ta, đừng có gấp gáp ~ mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, ta sẽ không để các ngươi chết dễ dàng đâu.
Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.” Ma Đăng điên cuồng cười lớn, đám binh sĩ bị giam giữ đều sợ mất mật, tim gan như muốn vỡ tung.
“Ta sẽ dẫn ngươi đến bảo khố nhà Mã Luên, tất cả mọi thứ bên trong, đều là của ngươi.” Ma Đăng quay đầu nhìn về phía Tô Ngự, trịnh trọng nói.
“Không thể tốt hơn được nữa.” Tô Ngự cười.
“Ngươi đang đẩy gia tộc Mã Luân xuống vực sâu.” Giọng quản gia yếu ớt như muỗi kêu, hắn bây giờ đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
“Đẩy xuống vực sâu? Tốt, ta chính là từ vực sâu đi ra, cái gọi là vực sâu, chính là nhà của ta.” Ma Đăng nói từng chữ từng câu.
Bành!
Ma Đăng một cước đá bay quản gia, dẫn Tô Ngự đi đến bảo khố nhà Mã Luân.
Bảo khố nằm sâu bên trong Mã Luân Cổ Bảo, phải đi qua bảy khúc tám quanh mới đến được nơi.
Hai pho tượng sư tử bằng bảo ngọc trấn giữ hai bên, ngay phía trước là một cánh cửa lớn màu vàng kim óng ánh, cao ước chừng hai mét, bên trên phủ hắc kim, bức tường hiện lên những đường vân lượn sóng nhấp nhô, trên cửa có một tấm biển màu đen viết hai chữ lớn thếp vàng: “Tài Bảo”.
Ma Đăng lấy ra chìa khóa tìm được trên người Erika, mở cánh cửa lớn của bảo khố.
Khi thấy cảnh tượng bên trong bảo khố, Ma Đăng không nhịn được mà tức giận mắng Erika, bảo khố từng chứa đầy tài sản, vậy mà giờ chỉ còn lại vài cái rương lớn.
“Ta nhớ phụ thân đã từng có được mấy pho tượng thần, hôm qua khi thẩm vấn con tiện nhân kia, nàng nói không biết, sau khi hỏi quản gia, hắn nói ba ngày trước đã bị bốn tên bịt mặt cướp đi. Nếu như ngươi không tin, có thể kiểm tra nhẫn trữ vật của ta, cũng có thể kiểm tra nhẫn của bọn Erika.” Ma Đăng nói.
“Không cần, ta tin tưởng ngươi.” Tô Ngự vừa cười vừa nói.
Chỉ là vài pho tượng thần mà thôi, hắn đã không còn là Tô Ngự của trước kia, tượng thần bình thường không còn tác dụng gì đối với hắn nữa.
Các sư tỷ của hắn cũng đã có được truyền thừa Thần Minh cường đại, nên cũng không cần.
Tác dụng duy nhất chính là để lại cho Tô gia, coi như là nội tình.
Tuy nhiên, vẫn nên hỏi xem có bản vẽ nào không.
Ma Đăng nghe vậy suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hình như là có, để sau ta tìm cho ngươi.” Tô Ngự tiến lên mở các rương lớn, bên trong là linh thạch, không nhiều, thậm chí có thể nói là rất ít.
Nếu chuyến đi lần này chỉ lấy được nhiêu đây, chắc chắn là lỗ nặng.
Nhưng vẫn còn bảo khố thứ hai, bên trong chứa đựng thành quả tích lũy mấy vạn năm của gia tộc Mã Luân, chỉ có tinh phẩm mới được đặt vào đó.
Mỗi một món đồ bên trong đều là bảo vật!
Bảo khố tầng thứ hai được làm bằng hắc kim cứng rắn, ngay cả Vương cấp cũng không thể lay chuyển.
Đây cũng là lý do tại sao Erika không thể lấy được bảo vật bên trong.
Ma Đăng vuốt ve cửa lớn bảo khố tầng hai, nước mắt bất giác chảy dài, “Phụ thân à, người đã sai rồi.” Phụt!
Ma Đăng dùng tay phải đâm vào cánh tay trái của mình, mò mẫm trong máu thịt, một lát sau lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ tinh xảo.
“Đây chính là chìa khoá, tồn tại trong máu thịt của mỗi đời gia chủ.” Ma Đăng giao chìa khóa này cho Tô Ngự, trên đó vẫn còn dính vụn thịt của hắn.
“Ngươi lấy đồ bên trong rồi đi đi, ta không muốn xem bên trong có gì, ta sợ sẽ hối hận.” Giọng Ma Đăng khàn đặc, lê bước chân nặng nề rời khỏi bảo khố.
Haizz~ Cũng là một kẻ đáng thương.
Tô Ngự thở dài, mở ra bảo khố tầng thứ hai.
Bên trong rất tối tăm, khi Tô Ngự đi vào, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ sự tích lũy vạn năm đáng sợ đến mức nào.
“Đây là Thiên Thương tinh!” Thứ đầu tiên Tô Ngự nhìn thấy là viên tinh thạch lấp lánh ánh sáng xanh lam.
Đây là loại tinh thạch quý giá giúp lĩnh ngộ đạo vận. Trong giải đấu thanh niên thế giới, phần thưởng hạng nhất cũng chỉ lớn bằng nắm tay.
Mà viên Thiên Thương tinh này lại to cỡ quả bóng đá, vô cùng quý giá, giá trị liên thành.
“Khối Thiên Thương tinh này, e là đủ cho cả ngàn người tu luyện trong một năm.” Tô Ngự tặc lưỡi, Thiên Thương tinh lớn như vậy, nếu lộ ra ngoài, e là có thể gây ra một cuộc chiến tranh.
“Đó là long tủy?” Chu quả, Thiên linh cỏ, Linh lung hoa vân vân, kim loại quý hiếm, bảo dược rực rỡ muôn màu, mỗi một món đều là tinh phẩm trong tinh phẩm.
Trong đó Tô Ngự còn tìm thấy Thanh Ảnh Tinh, có khối Thanh Ảnh Tinh này, hắn không cần phải nhắm đến khối Thanh Ảnh Tinh trong giải đấu nữa.
“Rốt cục có thể trả hết nợ ân tình, nợ ân tình trên người thật không thoải mái.” Tô Ngự tay cầm Thanh Ảnh Tinh, vừa cười vừa nói.
Thu hết tất cả bảo vật, Tô Ngự đi sâu vào trong bảo khố. Phía sâu bên trong không trưng bày bất kỳ bảo vật nào, chỉ có một miếng sắt.
Miếng sắt trông rất bình thường, Tô Ngự nhẹ nhàng bóp một cái liền nát vụn. “Một miếng sắt bình thường cũng để ở đây sao?” Tô Ngự cạn lời, đây hẳn là trò đùa ác ý của vị gia chủ Mã Luân gia tộc đời nào đó rồi!
Nhìn quanh một vòng, không phát hiện bảo vật nào bị bỏ sót, Tô Ngự chuẩn bị rời đi.
Keng~ Đây là tiếng Tô Ngự giẫm lên miếng sắt, nhưng hắn rõ ràng vừa mới bóp nát nó rồi mà.
Hắn cúi đầu nhìn, miếng sắt vẫn còn nguyên vẹn.
“Cổ quái.” Tô Ngự hơi dùng sức ở chân, miếng sắt vỡ thành bột phấn. Lần này hắn nhìn chằm chằm vào chỗ miếng sắt, chờ đợi sự thay đổi của nó.
Quả nhiên, miếng sắt lại khôi phục như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận