Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 346: đem Trùng Đồng người đánh ị ra shit

Hừ!
Lúc Lâm Diệp còn ở đây, thì không dám công bố Thần Tử Bảng Danh Sách, đợi Lâm Diệp biến mất rồi lại xếp nàng vào!
Tô Ngự có chút khó chịu, Lâm Diệp trước đó đã nói qua, nàng ghét bị xếp hạng.
Vậy mà Thiên Cơ Thành vẫn cứ xếp hạng nàng!
“Sớm muộn gì cũng có ngày, ta sẽ tính sổ một lượt!” Tô Ngự hừ lạnh một tiếng.
**Tính danh:** Tô Ngự **Xưng hào:** Đông phương lập thần giả **Kế thừa Thần Linh:** Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không **Sở thuộc thế lực:** Tô gia - Đại Hoa Quốc **Ghi chú:** Tư chất trăm nghìn năm hiếm gặp, lĩnh ngộ đạo vận ở nhị phẩm đỉnh phong.
“Xem ra, Thiên Cơ Thành cũng không phải không gì không biết, vậy mà chỉ nhìn ra được truyền thừa Tôn Ngộ Không của ta.” Tô Ngự lắc đầu, hắn chưa từng để lộ các tượng thần khác, điều này cũng hợp tình hợp lý.
**Tính danh:** Diệp Phàm **Xưng hào:** Củi mục nghịch tập **Kế thừa Thần Linh:** Ngưu Ma Vương **Sở thuộc thế lực:** Diệp gia - Đại Hoa Quốc **Ghi chú:** Cuộc đời lật kèo hoàn hảo, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây!
**Tính danh:** Áo Tư Tạp Ước Sắt Phu **Xưng hào:** Trùng Đồng người **Kế thừa Thần Linh:** Tham lam - một trong Địa Ngục Thất Ma Thần **Sở thuộc thế lực:** Hắc Ám Giáo Đình **Ghi chú:** Trời sinh Chí Tôn, được trời ưu ái.
“Ra là Diệp Phàm kế thừa huyết mạch Ngưu Ma Vương, hai chúng ta thật sự là có duyên!” Tô Ngự kế thừa chính là truyền thừa Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cùng Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương chính là huynh đệ kết nghĩa, mặc dù về sau quan hệ hai người họ không tốt, nhưng ít nhất đã từng là thứ tình huynh đệ mong manh.
“Thật khiến người ta bất ngờ, Trùng Đồng người vậy mà lại nhận được truyền thừa của Ma Thần tham lam, mạnh càng thêm mạnh, thật xứng với danh xưng kẻ được trời ưu ái.”
Két… Cửa phòng mở ra, Tiểu Bàn Tử và Lăng Thiên Y đi vào phòng, thấy Tô Ngự cũng đang xem Thần Tử Bảng Danh Sách, liền vui vẻ nói.
“Ngự Ca, ta cũng có tên trên đó.” “Biết rồi.” Tô Ngự khoát tay, thông tin của Tiểu Bàn Tử hắn đều biết cả rồi, không cần xem lại.
“Hôm nay đi cấm địa?” Tô Ngự hỏi.
“Ừ!”
Vài giờ sau… Lăng Thiên Y dẫn hai người lách qua lính gác, thành công lẻn vào cấm địa.
Cấm địa nằm ở một ngọn núi lớn phía sau Trấn Hải Thành, chân núi có binh lính hạng nặng canh giữ, bất kỳ dấu hiệu gió thổi cỏ lay nào cũng có thể kinh động bọn họ.
Ba người nhân lúc bọn họ đổi ca, tránh đi mọi ánh mắt để lẻn vào.
“Cấm địa thực sự nằm dưới lòng đất, trên đỉnh núi có một cái hang động, đi vào từ hang động đó là có thể xuống thẳng dưới lòng đất.” Lăng Thiên Y nói.
“Sao ngươi biết?” Tiểu Bàn Tử tò mò hỏi.
Trong giây lát, hai ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiểu Bàn Tử, dường như đang nhìn một kẻ ngốc?
“Tiểu Bàn Tử, ngươi ngốc à? Lão tổ Lăng gia là người đầu tiên nhận được lợi ích từ cấm địa, là đệ tử cốt cán của Lăng gia, làm sao nàng lại không biết được.” Tô Ngự chậm rãi nói.
Tiểu Bàn Tử cười ngượng nghịu, gãi đầu, không nói gì thêm.
Ba người thành công đi đến cửa hang động, Tiểu Bàn Tử vừa định bước tới, Tô Ngự đã kéo hắn lại.
“Đừng động, phía trước có cạm bẫy!” Con mắt Tô Ngự ánh lên màu vàng, Hỏa Nhãn Kim Tinh được kích hoạt, nhìn thấu cạm bẫy ẩn giấu trong bóng tối.
“Cạm bẫy? Đâu có đâu!” Tiểu Bàn Tử liếc nhìn cửa hang, chỉ có vài viên đá vụn.
“Những viên đá vụn kia chính là cạm bẫy, bên trong có thuốc nổ mạnh, chỉ cần chịu áp lực là sẽ phát nổ, với cái thân hình nhỏ bé của ngươi, chắc chắn sẽ bị nổ tan thành tro bụi.” Tô Ngự thản nhiên nói.
Tiểu Bàn Tử giật mình, vội vàng rụt chân lại, nhìn những viên đá nhỏ khắp trên mặt đất mà toát mồ hôi lạnh.
“Trong những viên đá này có lẫn Lệnh Cấm Thạch, vì vậy có thể che giấu thần niệm của chúng ta.” Lăng Thiên Y nói.
Lệnh Cấm Thạch được sản xuất ở Thiên Vẫn Thành, độ cứng không cao, tác dụng duy nhất là ngăn cách thần niệm, đồng thời cũng có thể chặn được sóng linh khí.
Là lựa chọn không thể tốt hơn để bố trí cạm bẫy, thông thường các nhà thám hiểm khi ra ngoài mạo hiểm đều sẽ mang Lệnh Cấm Thạch theo người.
“Các ngươi đi theo ta, đừng chạm lung tung vào bất cứ thứ gì trong hang động.” Tô Ngự thấp giọng nói.
Tô Ngự mở Hỏa Nhãn Kim Tinh, tránh né cạm bẫy đi vào trong động, hai người theo sát phía sau hắn, cẩn thận từng bước đi tới.
Sau một giờ… Một luồng ánh sáng màu lam xuất hiện, khi ba người đến gần, bộ mặt thật của cấm địa hiện ra trước mắt họ.
“Đây là cái gì vậy!” Tiểu Bàn Tử ngơ ngác, trước mắt họ xuất hiện một con sâu khổng lồ.
Trông giống như một phiên bản phóng to của loài giun mềm, thân thể màu trắng, mềm oặt, dường như chỉ cần bóp mạnh là có thể chảy ra mủ nước.
“Con sâu lớn này ghê quá!” Lăng Thiên Y che miệng, con gái thường rất bài xích loại sinh vật này, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.
“Loài người, các ngươi lại tới.” “Con sâu biết nói chuyện!” Tiểu Bàn Tử kinh ngạc nói.
“Không phải nói chuyện, mà là truyền âm bằng tinh thần!” Tròng mắt Tô Ngự hơi híp lại, dưới Hỏa Nhãn Kim Tinh, con giun mềm khổng lồ này không phải thực thể, mà là một dạng sống kỳ lạ.
“Muốn nhận được phần thưởng của Vận Mệnh Nữ Thần, phải vượt qua thử thách của ta, các ngươi chuẩn bị xong chưa!” Con giun mềm khổng lồ nói.
“Ngươi có thể cho chúng ta biết ngươi là ai không?” Con giun mềm khổng lồ hơi giật mình, “Thú vị thật, ba tiểu tử các ngươi lại lẻn vào đây, lừa được đám ngốc kia.” Sau đó, cả ba người đều nhận được một luồng thông tin giới thiệu về tình hình nơi này.
Nơi này tên là Vận Mệnh Nữ Thần Phán Quyết Trận!
Con giun mềm khổng lồ là một thể sống đặc thù do Vận Mệnh Nữ Thần tạo ra, dùng để canh giữ Phán Quyết Trận.
Đồng thời nó còn giữ vai trò giám khảo, khảo nghiệm những kẻ tiếp cận nơi này, vượt qua thử thách có thể nhận được sự chiếu cố của Vận Mệnh Nữ Thần, có thể nhận được bảo vật, hoặc cũng có thể là một cơ hội biết trước tương lai.
“Này mấy tiểu tử, tư chất các ngươi không tệ, có muốn tham gia khảo nghiệm không? Sau khi thành công có thể nhìn thấy tương lai của mình, còn có thể nhận được phần thưởng của Vận Mệnh Nữ Thần nữa đó~” Con giun mềm khổng lồ dụ dỗ ba người.
Tiểu Bàn Tử rất kích động, Tô Ngự giơ một tay chặn trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Vận Mệnh Nữ Thần không phải là người của Lam Tinh đúng không!” “Đương nhiên là không phải, hành tinh này của các ngươi chưa đủ tầm để sinh ra một tồn tại vĩ đại như Vận Mệnh Nữ Thần. Vận Mệnh Nữ Thần là vị Thần Linh khám phá vận mệnh, thuộc hàng tồn tại cực mạnh trong số các Thần Linh.
Tung hoành vũ trụ, không gì là không thể, bảo vật nàng để lại, bất kỳ món nào cũng đủ để các ngươi hưởng lợi cả đời.” Tô Ngự lặng lẽ rút Như Ý Kim Cô Bổng ra, con giun mềm khổng lồ lập tức trợn tròn mắt, lớn tiếng hỏi: “Thần Khí! Ngươi lại có Thần Khí hộ thân, ngươi là đệ tử của thế lực lớn nào!” “Ta không phải đệ tử của Đại Thế Lực, chỉ là một người bình thường trên Lam Tinh thôi.” “Không thể nào.” “Trên Lam Tinh, người như ta còn có gần một trăm người nữa.” Con giun mềm khổng lồ ngớ người, gần trăm người? Cái quái gì vậy?
Hành tinh này không phải là một hành tinh cực kỳ lạc hậu, bị Thiên Đình xem như trang trại chăn nuôi sao?
Tại sao lại xuất hiện đồ vật của Thần Minh?
“Con sâu lớn, thời thế đã thay đổi rồi.” Tô Ngự chậm rãi nói.
“Không thể nào, ngươi chắc chắn đang lừa ta!” con giun mềm khổng lồ nói.
“Vận Mệnh Nữ Thần có mạnh bằng Đại Đế không?” Con giun mềm khổng lồ thần sắc trì trệ, “Đương nhiên là không, Đại Đế chính là Chí Tôn của vũ trụ, là tồn tại có thể hủy diệt cả vũ trụ. Vận Mệnh Nữ Thần tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đạt tới cấp bậc Đại Đế.” “Xì, ta còn tưởng mạnh đến mức nào.” “Tiểu tử, ngươi dám xem thường Vận Mệnh Nữ Thần!” con giun mềm khổng lồ tức giận nói, nó không cho phép bất cứ ai sỉ nhục Vận Mệnh Nữ Thần!
“Trên Lam Tinh có một kẻ là Trùng Đồng người, ngươi hẳn là biết Trùng Đồng đại diện cho điều gì. Ngươi có tin ta có thể đánh cho hắn ị ra shit không.” Tô Ngự tự tin nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận