Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 671: Bạch Thao Thao cái chết

Chương 671: Cái chết của Bạch Thao Thao
Bờ biển Nam Hải, Đông Đại Lục
Một người phụ nữ tóc tai bù xù từ biển rộng đi ra, dưới mái tóc đen là đôi mắt tràn ngập oán độc.
Nghe thấy có người trên bờ reo hò, chúc mừng yêu ma bị đánh bại, oán khí trên người nàng càng nặng nề hơn.
“Các ngươi đều đáng chết! Cái gì Diệp Thiên Đế, Tô gia chủ, đều đáng chết! Lúc xảy ra chuyện các ngươi không đi! Hại ta đến mức tinh thần sa sút thế này!”
“Tô Ngự! Cứ chờ xem! Ta nhất định phải hủy hoại ngươi! Không ai có thể ngăn cản ta hủy hoại ngươi!”
Bạch Thao Thao trong lòng đã nghĩ kỹ cách bôi đen Tô Ngự, dẫn dắt người đời, đây chính là sở trường của nàng.
Mặc dù so về tu luyện, nàng không bằng Tô Ngự, nhưng bàn về tâm lý học, Bạch Thao Thao tự nhận rằng trên Lam Tinh rất ít người có thể sánh được với nàng.
Ngay lúc Bạch Thao Thao đang mặc sức tưởng tượng về tương lai, một đại hán đầu trọc áp giải một người đàn ông đi tới.
Hô ~
Đại hán đầu trọc ném điếu xì gà trong tay xuống đất, phun ra một ngụm khói trắng.
“Đây chính là đồng đội kia của ngươi đi.” Đại hán đầu trọc thản nhiên nói.
Bạch Thao Thao lúc này mới phát hiện, xung quanh đều là người, đã bao vây mình.
Khi nàng nhìn thấy người đàn ông bị áp giải kia, đột nhiên phát hiện đó là đội trưởng Thiên Lang!
“Đội trưởng! Sao ngươi lại bị...” Bạch Thao Thao không dám tin nói.
Đại hán đầu trọc nhếch mép cười dữ tợn, cực kỳ giống một đại boss phản diện, “Xem ra ta không tìm nhầm người! Chính là ngươi đã ở sau lưng nói xấu hảo huynh đệ của ta!”
“Cái gì! Các ngươi muốn làm gì!” Bạch Thao Thao hoảng sợ nói.
Người xung quanh cùng nhau ra tay, trói gô Bạch Thao Thao.
Đại hán đầu trọc đi đến trước mặt Bạch Thao Thao, bỗng nhiên đá một cước.
Phụt!
Bạch Thao Thao phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề ngã trên mặt đất.
Đại hán đầu trọc giơ chân lên, giẫm lên mặt Bạch Thao Thao, dùng sức ấn xuống, “Tô Ngự lão đại đã cứu vớt thế giới, còn xóa sổ cả nguồn gốc tội ác Hắc Ám Giáo Đình, công tích lớn đến nhường nào, vậy mà ngươi còn dám nói xấu hắn!”
Bạch Thao Thao lúc này nhận ra đại hán đầu trọc, “Ngươi là Bồ Thiên Hành! Ngươi và tên hỗn đản Tô Ngự kia là cùng một phe!”
Bồ Thiên Hành khinh thường nhìn Bạch Thao Thao, “Đúng vậy, chúng ta là cùng một phe, thì sao nào? Ngươi chẳng lẽ vẫn trông cậy vào lão cha như cứt chó kia của ngươi đến cứu ngươi sao?”
“Không! Họa không cập người nhà! Các ngươi không thể làm hại cha ta!” Bạch Thao Thao điên cuồng gào thét.
Ha ha ~
“Đừng tưởng chúng ta không tra ra được, cha ngươi đã ngấm ngầm giúp ngươi khuếch tán tin tức! Ngươi tưởng mình làm kín kẽ lắm sao? Nói cho ngươi biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chúng ta có rất nhiều biện pháp tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau!”
Bồ Thiên Hành một cước nặng nề giẫm lên bụng Bạch Thao Thao.
Phụt!!
Bạch Thao Thao lại phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải, cảnh giới lùi nhanh chóng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Ngươi! Ngươi vậy mà hủy đi căn cơ của ta!”
Bạch Thao Thao không thể tin nổi, nếu ánh mắt có thể giết người, Bồ Thiên Hành tuyệt đối đã bị nàng giết cả trăm ngàn lần!
Cú đá vừa rồi, không chỉ hủy đi đan điền của Bạch Thao Thao, còn hủy đi cả thần tàng và động thiên của nàng.
Toàn bộ Lam Tinh, e rằng chỉ có Tô Ngự mới chữa được, nhưng Tô Ngự tuyệt đối không thể nào chữa trị cho nàng.
Nói cách khác, nàng tiêu đời rồi!
Coi như sống sót, cũng chỉ có thể làm một người bình thường.
Bồ Thiên Hành không để ý ánh mắt oán độc kia của Bạch Thao Thao, phất tay, thủ hạ lập tức vốc một nắm cát lớn, nhét vào miệng Bạch Thao Thao.
Ô ô ô ~
“Tìm nơi đông người xử lý đi, đồng thời đem những việc nàng ta đã làm, công bố thiên hạ.”
Bồ Thiên Hành đút hai tay vào túi, châm một điếu xì gà mới, nhìn về phương xa bầu trời, dần dần thất thần.
Thủ hạ không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không dám lên tiếng, đành phải đứng chờ bên cạnh.
“Có đôi khi, người ta đã gặp nhau lần cuối cùng rồi, chỉ là chính họ còn chưa nhận ra thôi.” Bồ Thiên Hành cảm thán.
Thủ hạ có chút không hiểu, “Đại nhân, ngài có thể đi tìm Tô Ngự đại nhân, ngài ấy nhất định sẽ gặp ngài.”
Bồ Thiên Hành lắc đầu, quay người đưa lưng về phía hoàng hôn, “Không còn ý nghĩa nữa, chúng ta sớm đã không còn là người cùng một thế giới.”
Cái bóng của hắn bị kéo dài ra, ngày càng xa, dần dần biến mất.
Mười ngày sau
Tất cả mọi người thương thế đều đã khỏi hẳn, các sư tỷ thần thái sáng láng, mặt mày hớn hở, Lâm Diệp thương thế cũng đã lành, vào sáng sớm đang thư giãn thân thể dưới ánh mặt trời dịu dàng.
“Mặt trời hôm nay thật đẹp.” Lâm Diệp rất hưởng thụ, thoải mái nheo mắt lại.
“Ừm, một ngày nắng đẹp hiếm có nhỉ?” Duẫn Tiên Nhi mặc áo sơ mi trắng, đi vào sân nhỏ.
“Chủ nhân còn chưa dậy, có lẽ dạo gần đây người quá mệt mỏi rồi.” Lilith cắn cắn ngón tay, nghiêng đầu nói.
“Hay là ta đi xem chủ nhân thế nào.”
Lilith thầm nghĩ trong lòng, liền chạy một mạch vào phòng.
A ~
“Chủ nhân, người vậy mà tỉnh rồi.” Lilith có chút thất vọng nói.
Tô Ngự khóe miệng giật giật, nha đầu này là có ý gì?
Ta tỉnh dậy khiến nàng rất thất vọng sao?
“Ngươi cái nha đầu này, lại đang nghĩ gì thế?”
Tô Ngự gõ nhẹ vào đầu Lilith.
Le lưỡi~
Lilith lè lưỡi, vào nhà thu dọn quần áo cho Tô Ngự.
Cái gì?
Công việc này không phải nên để nàng làm sao?
Hẳn là nữ bộc khác làm?
Lilith chẳng thèm quan tâm những điều đó, chạy vào phòng, với tốc độ cực nhanh vơ lấy quần áo của Tô Ngự, rồi chạy thẳng ra ngoài.
Quả nhiên
Rất nhanh nàng đã bị Thái Vân Vận bắt được, hai người ngươi đuổi ta bắt, làm náo loạn cả sân nhỏ.
Các nữ bộc khác đều đã quen, yên lặng chờ các nàng đùa giỡn xong rồi mới dọn dẹp.
Tô Ngự đi vào sân nhỏ, thoáng vươn vai một cái, rồi đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận