Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 395: chân chính chiến sĩ

Chương 395: Chân chính chiến sĩ
Gã khổng lồ gào thét, sóng âm rung trời, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Tô Ngự.
Hai bàn tay to mở ra, bỗng nhiên vỗ mạnh, màng nhĩ Tô Ngự bị chấn nát, mắt trắng dã.
“Con kiến nhỏ, chính là ngươi bày bẫy rập phải không! Cũng ra trò đấy!” Gã khổng lồ cười gằn, bàn tay to nắm lấy đầu Tô Ngự, ánh mắt tràn ngập tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
“Chém!” Thần kiếm hắc kim từ đuôi đến đầu cấp tốc chém ra, kiếm ý tàn phá bừa bãi, nhưng lại không cách nào gây tổn thương đến gã khổng lồ.
Thần kiếm dọc theo đường chém xuống, lại bị cắm vào trong cơ thể gã khổng lồ, cơ bắp cường tráng gắt gao kẹp lại kiếm của hắn.
Con ngươi Tô Ngự bỗng nhiên co rụt lại, thân thể thật mạnh mẽ, thảo nào có thể ngăn cản vụ nổ vũ khí hạt nhân.
Gã khổng lồ lay lay thanh thần kiếm hắc kim, cười dữ tợn, “Tiểu quỷ thối, đây chính là kiếm của ngươi? Giống như là một món đồ chơi.” Sắc mặt Tô Ngự như thường, một quyền đánh ra, dấu quyền in trên mặt hắn, xương mũi gã khổng lồ bị đánh nứt, máu tươi văng khắp nơi.
Hắn thừa cơ thoát khỏi sự trói buộc của gã khổng lồ, từ bỏ thần kiếm, hai tay nắm thành quyền, cùng gã khổng lồ giằng co.
Gã khổng lồ rút thần kiếm ra, hung hăng nhìn hắn, “Cặn bã, ngươi vậy mà từ bỏ thần kiếm để đối chiến với ta, thật sự là gan lớn.” “Bất luận là quyền, hay là kiếm, đều chỉ là một loại phương pháp chiến đấu của ta, mà không phải là toàn bộ của ta.” Tô Ngự thản nhiên nói, chạy như bay, chân đạp thất tinh, cấp tốc tiếp cận gã khổng lồ.
Không lùi mà tiến tới!
Đây chính là phương pháp phòng ngự mạnh nhất!
Tô Ngự tiếp cận gã khổng lồ, đấm ra một quyền, mang theo khí thế vô địch, như bài sơn đảo hải.
Quyền phong có thể xé rách sắt thép, nhưng lại không thể gây tổn thương cho gã khổng lồ mảy may.
Một quyền của gã khổng lồ có thể đánh lui Tô Ngự, dù là thân chịu trọng thương, gã khổng lồ vẫn mạnh hơn Tô Ngự.
Đây là lực lượng bát phẩm, cảnh giới tu luyện càng về sau, sự chênh lệch thực lực sinh ra bởi mỗi cảnh giới càng lớn.
Tô Ngự máu me bê bết khắp người, nhưng không hề từ bỏ, ý chí trong mắt càng phát ra kiên định.
Quyền Đạo càng ngày càng mạnh, dần dần thành thế.
“Sâu kiến, nhớ kỹ tên của ta, ta tên A Chủ Thẻ!” Gã khổng lồ gầm thét, chớp lấy sơ hở của Tô Ngự, nắm đấm cấp tốc tiếp cận đầu Tô Ngự.
Dưới một quyền này, Tô Ngự không chết cũng phải trọng thương, mất đi năng lực phản kháng.
Trong mắt Tô Ngự, nắm đấm không ngừng phóng đại, tại thời khắc này, tinh thần của hắn tập trung cao độ, hạn chế của Quyền Đạo mỏng như giấy, vừa chạm vào liền phá.
Quyền Đạo thành thế!
Đạo của hắn nâng cao một bước, Quyền Đạo đã có mấy phần phong phạm tông sư, có thể xưng là đại gia một phương.
Có thể được các học đồ bên trong võ quán gọi là “Tiên sinh”!
“Vẫn chưa xong!” Ý chí Tô Ngự trùng kích tinh thần gã khổng lồ, nắm đấm của gã khổng lồ có một khoảnh khắc đình trệ.
Ngay tại lúc này!
Tô Ngự dùng một phương thức vô cùng kỳ diệu công kích vào phần bụng gã khổng lồ, sau đó cấp tốc kéo dãn khoảng cách.
Hô!
Tô Ngự há miệng thở hổn hển, căng thẳng nhìn gã khổng lồ, đây là lần hắn đến gần tử vong nhất.
Thời khắc sinh tử có đại khủng bố, cũng có đại ảo diệu, hắn thành công lĩnh ngộ chân lý Quyền Đạo, tấn thăng thành thế.
Nhưng điều này cũng rút cạn tinh lực của hắn, hắn hiện tại thân thể suy kiệt nghiêm trọng, không cách nào duy trì chiến đấu cường độ cao.
Gã khổng lồ khác biệt với các đối thủ trước đây, hắn còn hung ác hơn mãnh hổ, bản năng chiến đấu còn mạnh hơn cự viên, giống như một cự thú tiền sử.
Không có kỹ năng hoa mỹ, chỉ có thủ đoạn công kích bản năng nhất, nhưng mỗi một đòn đều giống như một con Tam Giác Long khổng lồ thời cổ đại đang va chạm.
Lực xung kích có thể so với sự va chạm của cự luân vạn tấn, đây là một mãnh thú vượt quá sức tưởng tượng.
Một mãnh thú khoác da người!
“Ngươi rất mạnh, là người mạnh nhất ta từng giao thủ.” Tô Ngự trầm giọng nói.
Hàm trên hàm dưới của gã khổng lồ khép chặt, khuôn mặt kinh khủng có thể làm trẻ con nín khóc.
“Ngươi rất không tệ, nếu như ngươi cùng ta chung một bộ lạc thì tốt rồi, ta nhất định sẽ dạy bảo ngươi trở thành đệ nhất dũng sĩ.” Gã khổng lồ ho ra một ngụm lớn máu đen, năng lượng tiêu cực sinh ra từ vũ khí hạt nhân đang tàn phá trong cơ thể hắn, mỗi một giây trôi qua, thân thể hắn lại hư hại thêm một phần.
Chiến đấu tiếp tục kéo dài, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
Nhưng hắn muốn chiến đấu!
Đệ nhất dũng sĩ sinh ra là để chiến đấu!
“Ta vẫn luôn dạy bảo lũ nhóc kia, vinh dự cao nhất của chiến sĩ là chết trong chiến đấu, hiện tại, ta sẽ dùng hành động để chứng minh sự thật này!” Gã khổng lồ hai tay mở ra, cười ha hả, sơ hở rất lớn, nhưng Tô Ngự lại không hề tùy tiện tấn công.
“Một đòn này, đánh cược vinh dự của ta!” Gã khổng lồ nhe răng cười, cánh tay trái sụp đổ, cánh tay phải giơ cao lên, giống như một sinh vật dị dạng.
Hám Thiên!
“Đến hay lắm!” Trong mắt Tô Ngự, ý chí chiến đấu đang điên cuồng dâng cao, khí huyết lang yên, thân thể hơi cúi xuống, chân ý Quyền Đạo thể hiện trên người hắn.
“Ta còn chưa lĩnh ngộ được quyền của chính mình, cho nên, một quyền này ta sẽ dùng một quyền chí cường của gia gia ta để đánh bại ngươi!” “Tới đi! Để ta xem quyền của ngươi!” Trên người Tô Ngự phát ra hắc khí, hắn không hiểu Cửu U chân ý, không cách nào thi triển ra một quyền chí cao của Cửu U Độ Hồn Quyền.
Nhưng hắn có thể dùng tử vong chi ý cưỡng ép thay thế Cửu U chân ý, dù cho thân thể bị tổn hại, hắn cũng muốn thi triển ra một quyền này!
Cửu! U! Độ! Hồn! Quyền!
Hắc quang cùng bạch quang va chạm vào nhau, mặt đất nứt ra, tầng tinh thể sinh ra từ vụ nổ vũ khí hạt nhân vỡ vụn từng lớp, căn bản không cách nào chịu được đòn công kích của bọn họ.
Đây là một quyền có thể xuyên qua núi lớn, là một quyền có thể thay đổi địa hình!
Khói bụi bốc lên cao, chừng hơn 30 mét, địa hình đại địa đang thay đổi.
Phương xa Một đội người ngựa đang quan sát từ xa, dẫn đầu là một mỹ nữ dáng người yểu điệu, khóe mắt có ba nếp nhăn.
Nếp nhăn nơi khóe mắt không những không làm giảm đi mị lực của nàng, ngược lại còn tăng thêm khí chất của nàng, phảng phất một trái đào mật chín mọng.
Đây là một mỹ nữ khiến cho nam nhân trưởng thành không cách nào kháng cự!
Trong mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc, môi đỏ hơi hé mở, “Đứa bé phía dưới kia là ai? Vậy mà lại lừa giết được Tộc trưởng, Tư Tế cùng Đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Tạp Đồ La.” “Không có tin tức về hắn, nhưng việc hắn lừa giết được người của bộ lạc Tạp Đồ La, cũng coi như là gián tiếp giúp chúng ta.” “Giết đi, kế hoạch lần này không thể có sai sót, hắn là một biến số.” Mỹ nữ lại chậm chạp không nói, không hiểu tại sao, trái tim nàng lại đang đập nhanh.
“Không nên giết, cứ phái người quan sát một thời gian trước đã.” Những người xung quanh cảm thấy kinh ngạc, lão đại của bọn họ luôn luôn vô cùng lãnh khốc, giết người không thấy máu.
Lòng từ bi căn bản không tồn tại, tại sao lại tha cho một tiểu nam hài?
“Chẳng lẽ lão đại thích trai trẻ?” Ý nghĩ này loé lên trong đầu đám người.
Tô Ngự còn không biết, trận chiến đấu của hắn đã bị người khác quay lại, hơn nữa còn có người đang bàn bạc xem có nên giết hắn hay không.
Khi quang mang tan hết Tô Ngự ngã trên mặt đất, toàn thân đẫm máu, còn gã khổng lồ ở bên cạnh vẫn đứng đó.
“Ta thắng.” Tô Ngự nói.
“Ngươi thắng.” Gã khổng lồ nói xong liền tắt thở, qua hồi lâu, Tô Ngự mới gian nan đứng dậy, một tay túm lấy gã khổng lồ, biến mất vào trong rừng rậm.
Hắn quyết định mai táng cho gã khổng lồ, đây là một đối thủ đáng kính nể.
Ý chí của gã khổng lồ rất thuần túy, đã quán triệt tín niệm chiến sĩ đến cùng.
Vừa rồi hắn có thể đào tẩu, rồi sống sót, nhưng hắn lại lựa chọn đối chiến cùng Tô Ngự.
Đó không phải là do hắn bị phẫn nộ làm cho mờ mắt, mà là đơn thuần tuân thủ nghiêm ngặt pháp tắc của chiến sĩ, vĩnh viễn không lùi bước!
Tô Ngự mai táng hắn trên đỉnh núi, chỉ là một nấm mộ đất rất nhỏ, tiện tay cắm xuống một gốc đào.
Thật ra cây đào căn bản không sống nổi, bởi vì thân thể gã khổng lồ mang theo bức xạ mãnh liệt, trừ phi kỳ tích xảy ra, nếu không cây đào tuyệt đối không thể trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận