Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 614: là giao cho ta, không phải dạy cho ta

Chương 614: Là giao cho ta, không phải dạy cho ta
Núi thây biển máu, Ái Lỵ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, khiến Tô Ngự cũng không khỏi nhe răng, quá hung tàn.
Hắn tận mắt thấy Ái Lỵ xé một người thành hai nửa, ruột gan, máu tươi vương vãi khắp nơi.
“Thật buồn nôn, không thể trực tiếp đánh chết hắn luôn sao?” Tô Ngự trợn trắng mắt, trực tiếp đánh đối phương thành huyết vụ, chẳng phải thích hợp hơn sao?
“Ngươi trải qua chiến đấu vẫn còn quá ít, chưa từng trải nghiệm qua chiến tranh quy mô lớn. Trên chiến trường, mỗi một chút sức lực đều cực kỳ quan trọng, vào thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ mạng sống của ngươi.” Ái Lỵ lắc đầu, bóp nát cái đầu lâu trong tay, bước đi nhẹ nhàng như mèo hướng về sâu trong thành Hắc Ngư.
Mỗi khi nàng bước một bước, người bên đường đều dạt sang hai bên nhường đường cho nàng đi qua.
Nhưng nhóm Ái Lỵ lần này chính là đến để diệt thành, há có thể buông tha bọn hắn.
Thái Vân Vận ngậm một cây kẹo mút, cười hì hì đi ra, “Ta phụ trách dọn dẹp con đường này.”
“Vậy ta liền đi con đường kia.” Đi đến cuối cùng, chỉ còn lại Tô Ngự và Ma Y đứng tại chỗ, “Ngươi muốn tự mình hành động sao?”
Thực lực của Ma Y là yếu nhất trong nhóm người, mặc dù nhan sắc rất cao, nhưng ở Cực Bắc Chi Địa, nhan sắc lại đại biểu cho hệ số nguy hiểm càng lớn.
“Ta thấy một mình ta rất khó dọn dẹp một con đường.”
“Vậy thì đi theo sau ta.” Tô Ngự rút Hắc Long thần kiếm ra, mũi kiếm lướt qua mặt đất, tạo thành một vết kiếm dài.
Ma Y nhún vai, cảm giác Tô Ngự mang lại cho nàng không giống như trong truyền thuyết. Nàng tự nhận mị lực của mình không hề thua kém những sư tỷ kia của hắn, dáng chân có thể gọi là hoàn mỹ, ngay cả Đồng Ý Tiên Nhi cũng từng khen ngợi.
Thế nhưng Tô Ngự lại chẳng có chút cảm giác nào với nàng, lúc nhìn nàng, ánh mắt rất trong sáng, không hề có dục vọng.
Đây là lần đầu tiên Ma Y nhìn thấy một nam nhân không có dục vọng đối với nàng.
“Ngươi thật rất thú vị.” Ma Y cười nói tự nhiên, bước đi nhẹ nhàng như mèo, vòng eo uyển chuyển đi theo bên cạnh hắn.
“Thú vị chỗ nào?”
“Nam nhân khác nhìn thấy ta, đều hận không thể nuốt sống ta, phản ứng đầu tiên chính là dò xét ta từ trên xuống dưới, còn ngươi thì khác biệt.” Tô Ngự liếc nhìn nàng một cái, chân rất dài, rất trắng, cũng rất xinh đẹp, “Ăn nhiều cơm một chút, hơi mập lên thì mị lực của ngươi sẽ càng lớn hơn.”
Ma Y kinh ngạc, cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân thon dài của mình, “Ngươi thích hơi mập sao? Ta cảm thấy như vầy là rất tốt rồi.”
“Quá gầy không tốt.” (⊙o⊙)...
“Vừa khen ngươi xong, chớp mắt liền bại lộ bản tính, sắc phôi!” Ma Y nhỏ giọng nói.
Ha ha ha!
Tô Ngự cười to, “Tiểu nha đầu chắc còn chưa gần gũi nam nhân bao giờ nhỉ, nói mấy cái này đã đỏ mặt rồi.”
“Chưa từng có nam nhân thì thế nào! Ta muốn tìm! Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được!” Ma Y dậm chân, trừng mắt nhìn Tô Ngự.
Người bên đường đều quay lại nhìn về phía hai người, trong mắt lóe lên sát ý.
“Mới chỉ là Bát phẩm, cũng dám đến thành Hắc Ngư gây rối, thật sự là chê mình sống quá lâu rồi.” Có một người đàn ông cao gầy vừa đi tới, vừa xoay tròn con dao găm trong tay.
“Tiểu nữu cũng không tệ, xem ra vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ, hôm nay kiếm được rồi.”
“Hắc hắc, nhớ kỹ cuối cùng đem thi thể cho ta, ta muốn luyện nàng thành nhân ngẫu.” Đám người xông tới, lời lẽ ô uế không chịu nổi.
Tô Ngự có chút ngạc nhiên nhìn nhân ngẫu sư trong đám người.
Nhân ngẫu sư đáng lẽ đã bị diệt tuyệt mới đúng, Cực Bắc Chi Địa lại vẫn còn có kẻ sót lại, thật khiến người ta kinh ngạc.
Nhân ngẫu sư, đúng như tên gọi, có thể luyện chế người thành con rối. Nhân ngẫu sư có kỹ nghệ cao siêu có thể dùng thi thể người luyện chế thành nhân ngẫu giống hệt người thật.
Nhân ngẫu giữ lại một phần ký ức khi còn sống, sẽ bị nhân ngẫu sư điều khiển. Từng có một nhân ngẫu sư cực kỳ hiếm thấy, giúp người ta luyện chế con rối trẻ sơ sinh y như thật, rất được giới trạch nam săn đón, đến cuối cùng bị Quang Minh Giáo Đình tiêu diệt.
“Xem ra Michael Nhị Thế cũng có lúc thất thủ.” Tô Ngự vừa cười vừa nói.
Ánh mắt nhân ngẫu sư âm trầm, trong mắt có từng tia từng sợi hắc ám hiện lên, “Tiểu tử, ngươi muốn chết! Ta muốn luyện ngươi thành khôi lỗi, luyện cả nữ nhân của ngươi thành khôi lỗi, ở trước mặt ngươi tra tấn, nô dịch nữ nhân của ngươi.”
Có đại hán bên đường cười to, “Vậy mà lại trêu chọc tên điên kia, tiểu tử này xong đời rồi. Nhân ngẫu sư từ khi bị Michael Nhị Thế đánh bại, kéo lê thân thể tàn phế chạy đến Cực Bắc Chi Địa, hận ý với Michael Nhị Thế không bao giờ dứt, mãnh liệt như sông đổ về biển cả.
Mỗi khi có người nhắc tới cái tên Michael Nhị Thế này, liền sẽ trở thành mục tiêu trả thù ác độc của hắn.
Đã từng có một người trẻ tuổi nhắc đến Michael Nhị Thế, nhân ngẫu sư đã đem tất cả thân nhân của đối phương luyện chế thành nhân ngẫu, đồng thời điều khiển nhân ngẫu tra tấn người trẻ tuổi đó, cuối cùng để con rối con trai hắn từng chút một gặm ăn máu thịt của hắn, từ từ giết chết người trẻ tuổi.”
Nghe những lời đồn đại này, nhân ngẫu sư không những không tức giận, ngược lại còn có chút hưởng thụ.
Người nơi này tâm lý đã trở nên méo mó, người khác nhục mạ hắn ra tay tàn nhẫn ác độc, trong tai hắn lại nghe như là sự tán thành, giống như đang tán dương hắn vậy.
Nhân ngẫu sư âm trầm nhìn chằm chằm Tô Ngự, “Oắt con, yên tâm đi, ta sẽ cố gắng giữ lại ký ức của nữ nhân ngươi, để nàng mang theo ký ức mà tra tấn ngươi.
Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ thật tốt trân trọng nữ nhân của ngươi, dù sao trân phẩm như vậy, thế nhưng là rất hiếm có.”
“Ta đối với kỹ thuật nhân ngẫu của ngươi cảm thấy rất hứng thú, có thể giao cho ta không.” Tô Ngự đột nhiên nói.
Nhân ngẫu sư sững sờ, lập tức âm trầm cười to, “Muốn học kỹ thuật chế tạo nhân ngẫu của ta? Thật là một tiểu gia hỏa thú vị. Nếu như ngươi bây giờ quỳ trên mặt đất, giống như một con chó bò qua đây, ta có thể tha thứ cho sự vô lễ của ngươi.”
Vụt ~ Trong nháy mắt, Tô Ngự đã đến trước mặt nhân ngẫu sư, Hắc Long thần kiếm xẹt qua, như 'thần lai nhất bút', không cách nào truy tìm dấu vết.
Tay phải của nhân ngẫu sư theo đó rơi xuống.
Roẹt.
Cốp!
Tô Ngự đem tay phải của hắn giẫm dưới chân, cười tà ác, thậm chí còn tà ác hơn cả nhân ngẫu sư.
“Ta nói là giao ra, chứ không phải dạy cho ta, ngươi nghe không hiểu sao?”
Bụp!
Tô Ngự đùi hơi dùng sức, đem tay phải của hắn giẫm thành thịt nát, “Hay là, ta phải nói lại một lần nữa?” Con ngươi nhân ngẫu sư bỗng nhiên co rụt lại, ngón tay trái vừa hơi động, kiếm quang lại lần nữa xẹt qua, tay trái của hắn cũng theo đó rơi trên mặt đất.
Bịch!
Nhân ngẫu sư ngã nhào trên đất, sợ hãi nhìn Tô Ngự.
Tô Ngự nhe răng cười, muốn bao nhiêu tà ác có bấy nhiêu tà ác, “Ta cho phép ngươi động đậy sao?”
Ực!
Nhân ngẫu sư nuốt một ngụm nước bọt, thân thể run nhè nhẹ, run run rẩy rẩy nói: “Ta có thể giao cho ngươi.”
“Quá chậm rồi, hay là để ta tự mình tới lấy đi!” Dưới ánh mắt sợ hãi của nhân ngẫu sư, Tô Ngự vỗ một chưởng lên đỉnh đầu hắn.
Sưu hồn!
Hơn nữa còn là bạo lực sưu hồn!
Sau khi Sưu hồn kết thúc, bất luận thế nào, nhân ngẫu sư cũng sẽ chết, đây là chiêu thức hủy diệt cả linh hồn của hắn!
Lúc Tô Ngự đang Sưu hồn, Ma Y cũng đã động thủ, tay ngọc nắm chặt một cây trường thương, vung vẩy giữa đám người, thương pháp đại khai đại hợp, 'hoành tảo thiên quân', mang theo ý cảnh 'Bá Vương nuốt Bát Hoang'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận