Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 344: Trấn Hải cấm địa

Sau một lúc lâu
Lăng Thiên Y gật đầu, “Ta có thể thuyết phục bọn hắn giao ra tượng thần, nhưng ta cần một phần chỗ tốt.”
“Cái này quá đáng rồi, ta là xem mặt mũi của ngươi mới không trắng trợn cướp đoạt, kết quả ngươi còn đòi chỗ tốt với ta.” Tô Ngự trợn trắng mắt.
Lăng Thiên Y thè lưỡi, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu làm cho Tiểu Bàn tử chảy nước miếng.
“Ta biết một nơi tốt, nơi đó là cấm địa Lăng gia, không, phải nói là cấm địa Trấn Hải Thành, trong truyền thuyết người đi ra từ cấm địa liền có thể đạt được đầy trời cơ duyên.
Lúc trước lão tổ thần chi tử của Lăng gia, chính là nhờ nhận được bảo vật bên trong, cuối cùng nhất phi trùng thiên, trở thành thần chi tử.
Ngươi cho ta một phần chỗ tốt, ta dẫn ngươi đi cấm địa.” Lăng Thiên Y nói.
“Ta vào cấm địa trước, nếu thật sự có đầy trời cơ duyên như lời ngươi nói, ta nhất định cho ngươi chỗ tốt, cơ duyên càng lớn, chỗ tốt càng nhiều.” Tô Ngự thản nhiên nói.
Muốn hắn cho chỗ tốt trước?
Không có khả năng!
“Tốt!” Lăng Thiên Y nhìn về phía Tô Ngự, trong mắt mang theo sự chờ mong, “Nếu như cơ duyên đủ lớn, ngươi có thể cho ta Thần Minh truyền thừa không?”
Tô Ngự kinh ngạc, sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Bàn tử, ánh mắt hồ nghi nhìn Tiểu Bàn tử.
Tiểu Bàn tử vội vàng xua tay, “Không phải ta nói, là tự nàng đoán được.”
“Thật sao?” Tô Ngự nhìn Tiểu Bàn tử một chút, sau đó nhìn Lăng Thiên Y một chút, rồi khoát tay, “Thôi bỏ đi, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Thế giới hiện tại rất hỗn loạn, các nơi trên Lam Tinh đều có thần chi tử sinh ra, di tích đã thúc đẩy sự ra đời của quá nhiều thần chi tử, nơi sinh ra nhiều thần chi tử nhất là Trung Đại Lục.
Tục truyền Trung Đại Lục xuất hiện bảy vị thần chi tử, Tây Đại Lục xuất hiện ba vị, Đông Đại Lục xuất hiện hai vị, Cực Bắc Chi Địa xuất hiện năm vị, Nam Đại Lục xuất hiện một vị.
Thông tin về bọn hắn, Tô Ngự đều đã xem qua, không đáng lo ngại.
Đặt ở thời đại trước, mỗi một người bọn hắn đều có thể che lấp một thời đại, trấn áp Lam Tinh, trở thành đệ nhất thế giới.
Nhưng thời đại này có hắn ở đây, bọn hắn lật không nổi bọt nước, thậm chí ngay cả sư tỷ của hắn cũng không sánh bằng.
Đồng thời, có rất nhiều thế lực lớn đang tìm kiếm những tượng thần đặc biệt, hiển nhiên là đã biết được tên thật của Thần Minh.
Trung Đại Lục Hai bóng người đi trên sơn đạo, nơi đây ít dấu chân người, thuộc về khu không người của Trung Đại Lục.
“Thạch Hạo, tại sao chúng ta lại muốn tới nơi này?”
“Một người bạn của ta bị kẹt ở đây.” Thạch Hạo thản nhiên nói, tay phải vung lên, chém đứt con rắn hoa bên cạnh Ma Y.
Thân rắn hoa giãy giụa, bị cắt thành hai đoạn mà vẫn chưa chết hẳn.
Bành!
Anh Đảo Ma Y một cước giẫm nát con rắn hoa, “Ngươi ngoài ta ra còn có bạn bè sao? Thật đúng là chuyện hiếm có.”
Trong ấn tượng của nàng, Thạch Hạo là một kẻ lạnh lùng khó gần, ngày thường cao ngạo khác thường, ngay cả những đồng bạn khác cùng là thần chi tử cũng đều xem thường.
Thạch Hạo không nói gì, dựa theo thông tin đi vào một sơn động.
“An Lan, đây chính là thứ ngươi nói có thể vượt qua sức mạnh của ta sao?” Thạch Hạo châm chọc nói.
“Đừng nói nhảm, mau giúp ta một tay, khối xương này quá quỷ dị, ta hoàn toàn không thể động đậy.” Trong sơn động Một khối xương màu vàng đang trấn áp An Lan, khiến hắn không thể động đậy, uy áp cực kỳ đáng sợ tràn ngập sơn động.
Thạch Hạo vừa bước một bước, thân thể lập tức như rơi vào hầm băng, cứng đờ lại, hắn vội vàng kéo Ma Y, không để nàng tiến vào.
“Ta không giúp được ngươi, giác quan thứ sáu mách bảo ta, một khi tiếp cận ngươi, chính ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Khối xương này không có ác ý với ngươi, nhưng lại có ác ý rất lớn với hai người chúng ta.”
“Chết tiệt, vậy ngươi tới làm gì!”
“Trung Đại Lục có cơ duyên xuất thế, ghé qua xem ngươi chỉ là tiện thể thôi.” Thạch Hạo khoanh tay nói.
Trấn Hải Thành Đây là một thành phố ven biển, có bãi cát xinh đẹp, cũng có những mỹ nữ mặc bikini làm người ta hoa cả mắt, nơi này được mệnh danh là thiên đường của đàn ông, là nơi tốt để có diễm ngộ.
Tô Ngự và Tiểu Bàn tử dạo bước trên bờ cát, tận hưởng cảm giác gió biển thổi qua.
“Ngự Ca, ngươi mau nhìn kìa, vóc dáng người kia quả thật hoàn mỹ!” Tiểu Bàn tử chỉ vào một mỹ nữ trên bờ cát nói.
Đúng là không có tiền đồ!
Tô Ngự liếc nhìn một cái, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng nhìn từ góc nghiêng cũng biết là không bằng Thái Vân Vận, nhưng chiều cao rất ấn tượng, đoán chừng khoảng một mét tám.
“Thật nhiều mỹ nữ a.” Tô Ngự tìm một chiếc ghế dựa trên bãi cát, thoải mái nằm xuống, ánh nắng lúc này rất dịu, vừa nằm xuống liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
“Địa vị của Lăng Thiên Y có lẽ vẫn chưa đủ, lần này có thể sẽ thất bại.” Tô Ngự đột nhiên nói.
“Sẽ không đâu, lần này nhất định thành công.” Tiểu Bàn tử tự tin nói.
“Tại sao?”
“Ha ha, Ngự Ca ngươi giúp ta theo đuổi Thiên Y, sao có thể không có hồi đáp chứ, cha ta đã gây áp lực với Lăng gia, cộng thêm thân phận của ta, nhất định có thể lấy được tượng thần.” Tiểu Bàn tử vỗ ngực, tràn đầy tự tin.
“Vậy thì tốt rồi.” Thấy Tô Ngự nhắm mắt tận hưởng ánh nắng, Tiểu Bàn tử thầm than nhàm chán, chạy sang một bên ngắm gái.
“Tiểu soái ca, có muốn bôi dầu không? Một lần chỉ 1800 thôi nha~” một giọng nói quyến rũ truyền đến.
“Ngươi là ai?” Tô Ngự mở mắt, nữ tử trước mắt chính là mỹ nữ mà Tiểu Bàn tử vừa trầm trồ khen ngợi.
“Tự giới thiệu một chút, tên ta là Nhan Như Ngọc, tin rằng đại nhân hẳn đã nghe qua tên của ta.”
Tô Ngự hơi híp mắt, cơ thể căng cứng, “Đại công chúa của Giáo hội Chư Thần Hoàng Hôn, con gái lớn của Mỹ Đỗ Toa Nhị Thế, Nhan Như Ngọc với tư chất ngút trời.
Ngươi gọi ta đại nhân thật không dám nhận, dù sao ngươi là Cửu phẩm, ta chỉ là Tam phẩm.”
Nhan Như Ngọc khẽ cười, “Không ngờ đại nhân lại biết cả cảnh giới của ta, thật khiến người ta bất ngờ, có điều ta hiện tại là nửa bước Vương cấp, không phải Cửu phẩm a.”
“Ngươi muốn làm gì!” Tô Ngự đi thẳng vào vấn đề.
Nhan Như Ngọc chậm rãi nói: “Đại nhân, lòng cảnh giác của ngài nặng quá rồi, tiểu nữ tử có thể có ý đồ xấu gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là muốn được thân mật với ngài.”
Thấy vẻ mặt Tô Ngự vẫn bình tĩnh, Nhan Như Ngọc cười nói, “Tiểu nữ tử muốn hợp tác với đại nhân một chuyện.”
“Ta chỉ có tu vi Tam phẩm, không giúp được ngươi, muốn hợp tác cũng nên tìm người khác.”
“Không, bọn hắn đều không được, ta muốn tìm một thần chi tử đi cùng ta.
Ta phát hiện ra bí mật của bộ tộc Nhân Ngư, tại nơi ở của bọn hắn, có Hải Hoàng tinh huyết, còn có một bộ thi thể Thần Minh.
Chỉ người mang thần tính mới có thể tiếp cận Hải Hoàng tinh huyết và thần thi.
Chỉ cần lấy được Hải Hoàng tinh huyết và thần thi, ta nguyện ý chia đều với đại nhân, đại nhân thấy thế nào?” Nhan Như Ngọc cười híp mắt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận