Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 423: Thiên Đế Kiếm

Chương 423: Thiên Đế Kiếm
Tô Ngự theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lồng ngực mình có một đoạn thiên cốt, đồng thời hấp thu Hồng Mông tử khí, trở thành Hồng Mông thiên cốt càng mạnh mẽ hơn.
“Ngài có phải đã rất lâu không chú ý đến mạng lưới?” Tô Ngự đột nhiên hỏi.
Lão nhân hơi kinh ngạc, không hiểu ý của Tô Ngự, “Cớ gì nói ra lời ấy?”
“Lam Tinh có người Trùng Đồng xuất hiện!”
Con ngươi lão nhân bỗng nhiên co rụt lại, kích động đứng bật dậy, “Thật?”
“Đương nhiên là thật!”
Lão nhân nghe xong câu trả lời khẳng định của Tô Ngự, trở nên càng thêm kích động, nhưng cuối cùng vẫn thở ra một hơi trọc khí, khôi phục bình tĩnh, ngồi xuống lần nữa.
“Nhân Hoàng đời sau vậy mà xuất hiện ở Lam Tinh, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Đáng tiếc ta đã già, nếu là mấy ngàn năm trước, ta có lẽ còn có thể bồi dưỡng hắn để tung hoành vũ trụ.”
Lão nhân thở dài, Nhân Hoàng chi tư xuất hiện, nhưng hắn lại thọ nguyên không còn bao nhiêu, thật sự là đáng buồn.
Sau đó, lão nhân không còn muốn nói về chuyện vũ trụ nữa, nói rằng bọn họ hiện tại biết quá nhiều cũng không tốt.
Ba người đứng lơ lửng trên không, tay cầm bảo kiếm, lão nhân liền ở phía trước bọn họ giảng giải.
“Bất luận là Kiếm Đạo, hay là Quyền Đạo, mục đích đều là vì giết địch...”
“Trên thế giới có rất nhiều người không tu luyện Kiếm Đạo hoặc là Quyền Đạo, chỉ chuyên tâm tu luyện cảnh giới, bây giờ nhìn không ra tai hại, nhưng là tương lai lúc đăng lâm thần vị, sẽ hối hận suốt đời.”
“Tấn thăng Bất Hủ Thần cảnh cần mở ra Thiên Môn trong lòng, lực lượng càng mạnh, xác suất gõ đánh Thiên Môn thành công càng lớn, Thiên Môn mở ra càng lớn, chỗ tốt nhận được cũng càng nhiều, sau khi thành thần lực lượng cũng sẽ càng mạnh!”
“Hiện tại nói với các ngươi những điều này có lẽ hơi sớm, nhưng thọ nguyên của ta không còn nhiều, tất cả mọi chuyện ta sẽ cố gắng giảng giải cho các ngươi, nhớ kỹ! Ta chỉ nói một lần!”
Lão nhân hết sức nghiêm túc, bất luận là kiếm chiêu hay là tinh túy cũng chỉ nói một lần!
Cho dù Hiệp Tu Viễn có hỏi lại, cũng sẽ không nói lần thứ hai!
Tô Ngự cùng Thái Vân Vận tựa như một miếng bọt biển khô quắt, đang điên cuồng hấp thu nước biển, làm bản thân trở nên sung mãn.
Kiếm Đạo của Thái Vân Vận tăng lên rất nhanh, thành công sáng tạo ra chiêu kiếm của riêng mình vào tháng thứ tư!
Thiên Đế kiếm!
Một kiếm cực kỳ bá đạo, ý chí bá đạo đó khiến Tô Ngự cũng kinh ngạc không gì sánh được.
Thiên Đế kiếm cùng Thần Tránh của Tô Ngự giống nhau y hệt, đều là thẳng tiến không lùi, Thần Tránh của Tô Ngự là chặt đứt vạn vật, còn Thiên Đế kiếm của Thái Vân Vận chính là trấn áp hoàn vũ.
Vào tháng thứ năm, Tô Ngự thành công tấn thăng lên Kiếm Đạo tông sư, Kiếm Đạo của hắn đã có thể khai tông lập phái!
Cùng đẳng cấp với Tô Cửu Tông trước khi chưa nhận được truyền thừa của Hades!
Một ngày nọ
Tô Ngự đang đối chiến cùng Thái Vân Vận, Thần Tránh và Thiên Đế kiếm va chạm nhau.
Uy áp kinh khủng quét ngang Bát Hoang, trên đỉnh đầu Thái Vân Vận có một tôn đại Phật đang hiển hóa, đồng thời còn có một tôn Thiên Đế ngồi trên đế tọa quan sát thế gian.
Bành!
Tô Ngự lùi lại, cánh tay hắn run nhẹ, không phải Thần Tránh yếu hơn Thiên Đế kiếm, mà là nhục thân của Thái Vân Vận mạnh hơn Tô Ngự!
Cảnh giới của Thái Vân Vận đang ở bát phẩm hậu kỳ, trải qua mấy tháng tu luyện, nàng đã sắp đạt đến bát phẩm đỉnh phong!
Tê ~
Lực lượng thật mạnh!
Tô Ngự tặc lưỡi, không hổ là nữ nhân của hắn, nguồn lực lượng này cực kỳ cường hãn.
Thái Vân Vận xuyên qua khói bụi, một kiếm quét ngang, Tô Ngự vội vàng đưa kiếm đỡ lấy.
“Ngươi bị lừa rồi!” Thái Vân Vận vừa cười vừa nói.
Phía sau Tô Ngự xuất hiện một Thái Vân Vận khác, nhưng Tô Ngự đối mặt tình huống này không chút hoang mang, thản nhiên nói: “Xem sau lưng ngươi kìa.”
Thái Vân Vận sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Tô Ngự khác đang ở ngay sau lưng nàng.
“Là ngươi thua.” Tô Ngự nói.
“Không, là ngươi thua.” Thái Vân Vận cười thần bí, khói bụi bị thổi tan, lộ ra đông đảo Tô Ngự cùng Thái Vân Vận.
Đều là phân thân của bọn họ, nhưng đại bộ phận Thái Vân Vận đều áp chế Tô Ngự.
Tô Ngự nhún vai, tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ, tu vi hai người chênh lệch quá lớn.
Cho dù là đồng cấp một trận chiến, Tô Ngự cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đánh bại Thái Vân Vận, huống chi là chênh lệch ba đại đẳng cấp.
“Ngươi dùng mấy thành lực?” Tô Ngự hỏi.
Thái Vân Vận ghé vào tai hắn, thổi một hơi khí nóng, “Ngươi đoán xem.”
“Ngươi đoán xem ta có đoán không?” Tô Ngự nhếch miệng.
Thái Vân Vận chu chu môi, dậm chân, dáng vẻ tức giận trông vô cùng đáng yêu.
“Không chơi với ngươi nữa.”
Phân thân hai người theo gió tiêu tán, chỉ còn lại bản thể hai người ngồi ôm nhau.
Ở phía xa quan chiến, Hiệp Tu Viễn tắc lưỡi, “Thật là hai kẻ đáng sợ, ý chí Kiếm Đạo đều đáng sợ như thế, một cô gái vậy mà lại lĩnh ngộ ra Đế Đạo chi kiếm.”
Lão nhân nhìn xa hơn Hiệp Tu Viễn, hắn cảm giác trong thân thể Thái Vân Vận ẩn giấu một nguồn lực lượng.
Trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng lại không dám tin.
“Thiên Đế huyết mạch? Lam Tinh sao lại sinh ra Thiên Đế huyết mạch.” lão nhân thì thào nói.
Thiên Đế chi kiếm kia trực tiếp nâng chiến lực của Thái Vân Vận lên rất nhiều cấp bậc, nàng vậy mà cũng đi lên con đường vô địch.
“Tiểu Viễn, ngươi phải cố gắng, nếu không có thể sẽ bị đuổi kịp đấy.” lão giả trầm giọng nói.
Kiếm Đạo của hai người, một người đến cảnh giới tông sư, một người Kiếm Đạo sắp thành thế, đơn giản là đáng sợ.
Ngược lại Hiệp Tu Viễn bên này, tu luyện mấy tháng mà vẫn chưa đột phá cảnh giới tông sư.
Hiệp Tu Viễn cười khổ, hai người kia chính là quái vật, hắn làm sao đuổi kịp bước chân của quái vật.
“Sư phụ, ta nhất định sẽ cố gắng học tập!”
Ban đêm
“Sao ngươi đột nhiên lĩnh ngộ được loại kiếm chiêu như Thiên Đế kiếm?” Tô Ngự tò mò hỏi.
Thái Vân Vận nhận được là truyền thừa của Như Lai Phật Tổ, hẳn là không có loại tâm cảnh 'trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn' này mới phải.
Thái Vân Vận lắc đầu, thì thầm không biết.
“Ta cũng không biết tại sao, có thể là do giấc mộng kia.”
Tô Ngự xoa cằm, Thái Vân Vận thường xuyên mơ một giấc mơ hư vô mờ mịt, trong mộng có một tôn vô thượng đại năng biểu diễn quyền pháp và kiếm pháp cho nàng xem, mỗi lần tỉnh lại, sự lý giải của Thái Vân Vận đối với đạo liền tăng thêm mấy phần.
Trước mặt Hiệp Tu Viễn và lão giả, nàng luôn tỏ ra vẻ Kiếm Đạo sắp thành thế, kỳ thực nàng đã gần như là tông sư, tốc độ tiến bộ này so với Tô Ngự cũng không hề kém.
“Thôi vậy, không nghĩ nữa, dù sao cũng chỉ có lợi chứ không có hại cho ngươi.” Tô Ngự lắc đầu.
Từ trước đến nay, bóng người kia vẫn luôn giúp đỡ Thái Vân Vận, đã như vậy thì không cần nghĩ nhiều, nghĩ nhiều cũng chưa chắc đoán ra được chuyện gì.
Thái Vân Vận từ trong tai móc ra một viên Bầu Trời Chi Tinh, viên tinh thạch này đã mất đi quang trạch, biến thành một khối tinh thạch bình thường.
“Bầu Trời Chi Tinh dùng tốt thật.”
Thái Vân Vận ném viên tinh thạch này đi, lấy ra một khối tinh thạch mới, nhẹ nhàng đặt vào trong tai.
Đặt ở bên ngoài dễ bị phát giác, đặt trong lỗ tai là thích hợp nhất, vừa có thể tăng thêm tốc độ tu luyện, lại còn vô cùng kín đáo.
“Thật không biết các sư tỷ lúc nào mới về.” Thái Vân Vận nói.
“Sắp rồi.”
“Chờ chúng ta xuất sư, ta muốn đi Viêm Hoàng Học Viện đi học.” Thái Vân Vận chuyển chủ đề.
Tô Ngự xoa bờ vai thơm của nàng, cảm thấy hơi kỳ lạ, “Ngươi đã là bát phẩm, Viêm Hoàng Học Viện căn bản không dạy nổi ngươi.”
“Ta muốn trải nghiệm cuộc sống học viện.”
“Ban đêm ta về nhà, ban ngày đến học viện.”
Khóe miệng Tô Ngự co giật, Hy Vọng Thành cách Viêm Hoàng Thành cũng không gần, nếu lái xe thì cần tám, chín tiếng.
Có điều nếu Thái Vân Vận muốn đi trải nghiệm, vậy thì phái máy bay chiến đấu đưa đón là được rồi.
“Đều tùy ngươi.” Tô Ngự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận