Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 61: Thế gian thiên kiêu đều ở ba bảng, ba bảng thiên kiêu vào hết Thiên Cơ

Chương 61: Thiên tài thế gian đều ở ba bảng, thiên tài ba bảng vào hết Thiên Cơ
Nơi bọn họ đang đứng không một bóng người, bốn phía hoang vu không chịu nổi, trơ trụi, chỉ có mấy ngọn cỏ non đang kiên cường mọc lên.
"Nơi này là đâu?" Tô Ngự mở điện thoại di động lên định vị, trên màn hình hiển thị đang ở ngoại thành Thiên Cơ.
Thiên Cơ thành?
Tô Ngự gãi gãi đầu, sao chưa từng nghe qua tên của tòa thành thị này nhỉ?
"Đây là nơi công bố tam đại bảng danh sách, chức năng thành thị cực kỳ ít, căn bản không phồn hoa, rất nhiều thứ thiếu thốn, cho nên nơi này cực kỳ hoang vu." Trưởng Tôn Xuân Lam nói.
"Tam đại bảng danh sách là cái gì? Ta thường xuyên nghe các ngươi nhắc tới tam đại bảng danh sách, rốt cuộc nó là thứ gì mà lại nổi danh đến vậy." Tô Ngự nghi hoặc, tò mò hỏi.
Trưởng Tôn Xuân Lam sững sờ, có chút không thể tin nổi nhìn Tô Ngự, đưa tay đặt lên trán hắn.
"Tiểu Ngự, ngươi không sốt chứ! Lại không biết tam đại bảng danh sách?"
Khóe miệng Tô Ngự giật một cái, trong ký ức của nguyên chủ nhân cũng không có một chút thông tin nào về tam đại bảng danh sách, hắn biết từ đâu được chứ.
"Đương nhiên không biết!"
"Nói chính xác thì, ngươi bây giờ cũng đã là một thành viên của tam đại bảng danh sách rồi, lần cập nhật bảng kế tiếp, ngươi chắc chắn sẽ có tên trên bảng!" Trưởng Tôn Xuân Lam bế thốc Tô Ngự vào lòng theo kiểu công chúa, sau đó lao về phía xa, vừa đi vừa nói.
"Ta đã lên bảng? Chuyện lúc nào thế? Sao ta không biết?" Tô Ngự hoàn toàn ngơ ngác, hắn có tham gia tam đại bảng danh sách bao giờ đâu.
"Tam đại bảng danh sách gồm Siêu Phàm bảng, Thiên Địa bảng, Thần Ma bảng, lần lượt đại diện cho từ nhất phẩm đến tam phẩm. Trên đó thu thập những thiên tài yêu nghiệt trong thiên hạ, mỗi bảng có 100 người, xếp từ một đến một trăm, hạng một mạnh nhất, hạng 100 yếu nhất.
Nhưng cho dù là người thứ 100, đó cũng là cấp bậc tuyệt thế thiên tài, là thiên chi kiêu tử thực sự.
Tất cả người trẻ tuổi đều lấy việc đặt chân lên tam đại bảng danh sách làm niềm kiêu hãnh. Có thể leo lên tam đại bảng danh sách cũng có nghĩa là nền tảng của ngươi đã được xây dựng vững chắc, tiềm lực tương lai to lớn, có hy vọng trở thành cao thủ tuyệt thế.
Bảng danh sách Nhất phẩm tên là Siêu Phàm bảng, thu nhận một trăm người đứng đầu trong số các thiên tài nhất phẩm của thiên hạ. Chú Thể đạt 6 vạn cân lực lượng mới chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất để vào Siêu Phàm bảng, nhưng đã rất lâu rồi không có ai trên bảng chỉ đạt 6 vạn cân lực lượng, phần lớn đều là 7 vạn. Mặc dù Thần tử rất hiếm, nhưng thần chi chúc phúc giả thì vẫn không thiếu.
Trước kia đại sư tỷ từng có thời gian ngắn leo lên Siêu Phàm bảng, nhưng không lâu sau liền bị một thần chi chúc phúc giả đẩy xuống. Mà ta, xem như người có tư chất mạnh nhất trong 9 sư tỷ muội, cũng chỉ loanh quanh phía sau tam đại bảng danh sách mà thôi, chưa từng lọt vào top 50." Trưởng Tôn Xuân Lam giải thích.
Tô Ngự gật đầu, hiểu được ý nghĩa của tam đại bảng danh sách, "Vậy lực lượng hiện tại của ta, có thể xếp thứ mấy trên Siêu Phàm bảng?"
"Top 3! Trên Siêu Phàm bảng, hạng nhất là Telian, Thần tử của Gabriel đó. Hắn tu luyện sớm hơn ngươi, nhục thân mạnh hơn cũng là điều dễ hiểu. Bây giờ hắn đạt 9 vạn 3000 cân lực lượng, người thứ hai là 9 vạn, thứ ba là 8 vạn 8."
"Ta lại ngang với hạng hai sao, hắn cũng là Thần tử à?"
"Không phải! Hắn không phải Thần tử! Hắn chỉ là thần chi chúc phúc giả của Odin mà thôi. Có thể phá vỡ cực hạn, tu luyện tới 9 vạn cân lực lượng đã là cực hạn rồi. Tương lai ngươi nhất định sẽ vượt qua hắn."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào Thiên Cơ thành. Khác hẳn với những thành thị khác, Thiên Cơ thành không có chút hơi thở phồn hoa nào, ngược lại rất giống cảnh hoàng hôn buổi chiều, dù ánh sáng vẫn còn đó nhưng đang dần tàn lụi, không có sức sống.
"Đừng kinh ngạc! Thiên Cơ thành vẫn luôn như vậy. Sống ở đây toàn là các lão nhân, rất ít người trẻ ở lại. Nơi này không có bất kỳ chỗ ăn chơi nào, ngay cả tiệm cơm cũng hiếm, người trẻ tuổi nào muốn đến đây sống chứ."
Trưởng Tôn Xuân Lam thấy Tô Ngự kinh ngạc, nhẹ giọng giải thích.
"Vậy tại sao không ai xây chỗ ăn chơi ở đây? Nếu xây chỗ ăn chơi ở đây, hẳn là kiếm được nhiều tiền lắm." Tô Ngự hỏi.
Trưởng Tôn Xuân Lam lắc đầu, "Thiên Cơ thành do Thiên Cơ Môn thành lập, dùng để truyền bá tam đại bảng danh sách. Môn đồ Thiên Cơ Môn cực kỳ ghét khoa học kỹ thuật, nên trong nội thành Thiên Cơ, ngươi rất khó thấy sản phẩm công nghệ.
Nếu có kẻ nào mưu đồ thay đổi Thiên Cơ thành, sẽ bị Thiên Cơ Môn tấn công. Không có đại thế lực nào nguyện ý vì chút tiền tài mà đắc tội với Thiên Cơ Môn. Lâu dần, Thiên Cơ thành liền trở thành như thế này." Trưởng Tôn Xuân Lam nói.
Hai người đi trên đường phố Thiên Cơ thành. Nơi đây cổ kính, đậm màu sắc xưa cũ, tràn ngập thi vị. Dù không có sự phồn hoa của thành phố lớn, nhưng lại mang một hương vị khác.
Bên đường, vài lão nhân đang ngồi tụm lại phơi nắng, trông rất thảnh thơi.
"Chúng ta tìm một khách sạn ngủ qua đêm đi!" Trưởng Tôn Xuân Lam nói.
Mấy ngày nay mang lại cho nàng áp lực quá lớn, sau khi thoát khỏi nơi địa ngục đó, cảm giác mệt mỏi không nói nên lời ập đến.
Ừ!
Tô Ngự tìm thấy một tiểu điếm ở góc đường, tên là khách sạn Bốn Mùa, được làm bằng gỗ, mang lại cảm giác như xuyên không về quá khứ.
"Xin hỏi có ai không?"
Tô Ngự gõ cửa, tiếng gõ cửa vang vọng trong khách sạn, khiến hắn không khỏi cười khổ, cách âm của khách sạn này chắc chắn không tốt, âm thanh lại cứ vang vọng không ngừng.
"Lão bà nó ơi, có khách tới kìa, mau ra đón tiếp." Một giọng nói già nua vang lên từ sâu trong khách sạn.
"Được được!"
Một lão bà bà chống gậy gỗ bước ra khỏi phòng, từng bước đi về phía cửa lớn, run run rẩy rẩy, như thể giây sau là ngã quỵ.
Lão bà bà đeo một cặp kính lão, đánh giá hai người từ trên xuống dưới một lượt, "Hai vị ở trọ à."
"Hai chúng tôi! Một phòng là được ạ." Tô Ngự cười nói.
"Ta hiểu, ta hiểu! Tâm tư của đám trẻ các ngươi ta đều hiểu mà, có phải đến Thiên Cơ thành tìm kiếm kích thích không?"
Lão bà bà vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Ai, tuổi trẻ thật tốt! Sao hồi đó lão già nhà ta không dẫn ta đi đây đi đó nhiều hơn nhỉ, thật là hối hận."
Lão bà bà phàn nàn vài câu, dẫn Tô Ngự lên tầng hai của khách sạn, mở cửa phòng. Bên trong vẫn toàn là đồ gỗ, không có bất kỳ sản phẩm công nghệ nào.
"Căn phòng này thế nào?" Lão bà bà hỏi.
"Rất tốt ạ, xin hỏi bao nhiêu tiền?"
Lão bà bà xua tay, quay người đi xuống lầu, "Không cần tiền đâu, nơi này cả năm chẳng có mấy người, lấy tiền làm gì! Chúng ta cũng chẳng cần dùng, tiền ở Thiên Cơ thành này mua không được gì cả. Các ngươi ban đêm nói nhỏ tiếng một chút là được, lão bà ta khó ngủ lắm."
Tô Ngự mỉm cười, thật đúng là một lão bà bà thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận