Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 308: Long Huyết đoán thể

Chương 308: Long Huyết đoán thể
Rồng quả thật toàn thân đều là bảo vật, Long Huyết có thể dùng để rèn luyện thân thể, tăng cường độ mạnh của nhục thân, thịt rồng có thể cố bản bồi nguyên, gia tăng linh khí bên trong cơ thể.
Huyết nhục của Long Vương chắc chắn có thể mang lại sự tăng tiến lớn lao cho hai người!
Ngay lúc hai người đang đào hang, Diệp Phàm ẩn nấp trong bụi cỏ, tìm kiếm cơ hội.
“Sư phụ, ngươi có nắm chắc không?” Diệp Phàm căng thẳng hỏi, Cự Long ở nơi này vô cùng kinh khủng, thực lực của mỗi con đều mạnh hơn hắn.
“Chờ chúng nó tranh đấu lẫn nhau xong, thực lực suy giảm đi nhiều, ta liền có thể ra mặt cướp đoạt thi thể Long Vương.
Nguyên cả thi thể Long Vương, đủ cho ngươi tu luyện rất lâu, không cần phải sầu não vì tài nguyên tu luyện.
Điều cực kỳ mấu chốt chính là viên long tinh kia! Long tinh của lão Long Vương kia, huyết mạch của con Long Vương này cấp độ rất cao, thuộc nhất mạch Chân Long, nếu như không phải bị cái nơi rách nát này vây khốn, nó có thể tu luyện tới một mức độ khủng bố.
Đến mức độ làm chấn động cả vũ trụ!
Không nên xem thường viên long tinh này, sau khi đạt được viên long tinh này, ngươi liền có thể nhờ vào đó mà đạt được Chân Long chi thể, đây chính là một trong Top 100 thể chất của vũ trụ, thể chất đã từng làm rung động vũ trụ.” Lão giả thản nhiên nói.
“Quá tuyệt vời! Chờ ta cường đại lên, nhất định phải phục sinh sư phụ, báo thù cho ngươi!” Diệp Phàm kiên định nói.
Lão giả vui mừng nhìn Diệp Phàm, đứa trẻ này là do hắn trông coi lớn lên, mọi thứ về hắn đều làm lão giả hết sức hài lòng.
“Lam Tinh này thật sự là kỳ quái, lại có nhiều tồn tại cường đại như vậy lưu lại truyền thừa, đồng thời chỉ cần hô gọi danh tính liền có thể đạt được truyền thừa, quái lạ quái lạ!
Bất quá như vậy cũng tốt, có sự trợ giúp của truyền thừa Thần Minh, tốc độ phát triển của Diệp Phàm cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều, cơ hội báo thù cho hắn cũng lớn hơn không ít.”
Cự Long bên ngoài thấy lão Long Vương chết đi, đã bắt đầu chém giết lẫn nhau, từng mảng lớn Long Huyết văng tung tóe xuống mặt đất, một vài sinh linh xung quanh nhìn thấy Long Huyết, đôi mắt bỗng nhiên sáng rực lên.
Một con cự hổ sặc sỡ lặng lẽ mò đến bên cạnh Long Huyết, liếm lấy hai cái, thân thể liền phát sinh biến dị, phía sau lưng mọc lên Long Dực, thực lực tăng mạnh.
Các sinh linh khác nhìn thấy cảnh tượng này, càng trở nên kích động khó mà kìm nén, nhao nhao lao về phía Long Huyết trên mặt đất.
Các Cự Long đang chiến đấu chém giết trên bầu trời không thèm để ý đến những linh thú này, đối với chúng nó mà nói, đây chỉ là đám sâu kiến, chẳng ảnh hưởng gì đến chúng nó.
Chiến đấu vẫn tiếp tục, Tô Ngự và Thái Vân Vận hai người đã lặng yên không tiếng động đào đến bên dưới thân thể lão Long Vương.
Trên đường đi, bọn hắn cũng gặp phải những sinh linh có ý định giống nhau, nhưng bọn chúng không có năng lực che giấu khí tức thân thể, dễ dàng bị những Cự Long kia cảm nhận được, sau đó liền bị một đạo long tức cực nóng rơi xuống thiêu đốt.
Khi bọn hắn gạt bỏ lớp đất đá cuối cùng, Long Lân đen bóng của lão Long Vương lộ ra, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
“Thành công.” “Ừ!” Thái Vân Vận dùng sức lay Long Lân, dốc hết toàn bộ khí lực nhưng Long Lân vẫn sừng sững bất động.
Cái này phải làm sao?
Thái Vân Vận nhìn về phía Tô Ngự, chỉ thấy hắn dùng sức đấm một quyền vào vảy rồng, lại chẳng để lại dù chỉ một vết xước.
“Dùng Thần khí!” Tô Ngự thấp giọng nói.
Thái Vân Vận lấy ra trường mâu Thắng Lợi cùng trượng mâu Lôi Đình, mũi nhọn của trường mâu Thắng Lợi ấn lên vảy rồng, đâm ra một lỗ nhỏ.
“Không được, vảy rồng này quá dày, lực lượng của ta bây giờ không thể nào hoàn toàn đâm xuyên Long Lân.” Thái Vân Vận nghẹn đến đỏ mặt.
“Đưa ta một cây!” Tô Ngự cầm lấy trượng mâu Lôi Đình, hai người bắt đầu ra sức đâm xuyên Long Lân, mỗi một lần công kích đều có thể đâm thủng khoảng chừng một centimet.
Trải qua sự cố gắng không ngừng của hai người, trên đỉnh trượng mâu Lôi Đình của Tô Ngự xuất hiện một ít huyết dịch, cho thấy hai người đã đâm xuyên qua lớp vảy của lão Long Vương.
“Chúng ta thành công rồi!” Thái Vân Vận ngạc nhiên nói.
Long Huyết của lão Long Vương từng giọt chảy xuống, Tô Ngự lấy ra một cái bình ngọc hứng lấy, đây là bình ngọc chuyên dùng để chứa đựng bảo dược, thần dịch, có thể giữ lại dược tính và năng lượng ở mức độ lớn nhất.
Nói cách khác, Long Huyết chính là một loại đại dược, nếu dùng vật chứa thông thường để đựng sẽ làm dược lực trôi đi nhanh chóng, cuối cùng hóa thành huyết dịch bình thường.
“Ngươi mang theo bao nhiêu bình ngọc?” Tô Ngự hỏi.
“Ta chỉ có ba cái, còn ngươi?” Thái Vân Vận lấy ra ba cái bình ngọc, loại bình ngọc này, về cơ bản người tu luyện nào cũng mang theo bên người, mục đích chính là để tránh trường hợp gặp được bảo vật mà không có gì để chứa đựng.
Tô Ngự hơi nhíu mày, “Ta chỉ mang theo hai cái, chúng ta không mang đi được quá nhiều Long Huyết.” Lượng Long Huyết mà lão Long Vương này có thể tạo ra tuyệt đối vô cùng lớn, nếu như mang toàn bộ ra ngoài, có thể dùng để hoàn thành tẩy lễ cho trên vạn người.
Mà bây giờ bọn hắn chỉ có năm cái bình ngọc, nhiều nhất chỉ có thể mang đi lượng Long Huyết đủ cho năm người dùng.
Thái Vân Vận nhún vai, ai có thể ngờ tới, lại gặp được cơ duyên ngập trời như loại Long Vương tế này.
“Vậy thì không còn cách nào khác.”
Tô Ngự đổ đầy năm cái bình ngọc, sau đó hé miệng trực tiếp hấp thu Long Huyết đang chảy ra, dùng Long Huyết để tôi luyện thân thể.
Long Huyết tiến vào cơ thể, khiến tế bào của Tô Ngự bắt đầu thuế biến, nhục thân trở nên óng ánh, sâu trong huyết nhục đang lóe lên Thần Hi.
Đây chính là sức mạnh của Long Huyết!
Tô Ngự dang hai cánh tay, cảm nhận sự thuế biến của cơ thể, mỗi một khắc trôi qua, nhục thân đều đang mạnh lên.
Hồng Mông tử khí trong đầu hắn phun ra Thần Hi, nhuộm máu, cơ bắp, xương cốt của hắn thành màu tím, dưới sự trợ giúp của Thần Hi, tốc độ hấp thu Long Huyết càng lúc càng nhanh.
Thái Vân Vận ngồi bên cạnh hắn, nàng lại một lần nữa rơi vào mộng cảnh, Mộng Trung Đại Đế đang diễn hóa pháp tắc vô địch, làm chấn động các tinh đấu Chư Thiên.
Diễn hóa Vũ Trụ Hồng Hoang, quyền trấn sơn biển!
Theo Long Huyết rót vào, cơ thể nàng phát sinh biến hóa, trên xương cốt xuất hiện một tia chỉ vàng.
Đây là màu sắc của Phật cốt, đến khi màu vàng bao phủ hoàn toàn, cũng là lúc chứng minh nhục thân nàng đã thành Phật.
Màu vàng đó chính là Phật tính bất hủ, thứ mà vô số sinh linh cầu cũng không được.
Chiến đấu bên ngoài càng lúc càng trở nên kịch liệt, đã có Cự Long vẫn lạc, long thi rơi xuống mặt đất, ngay cả sừng rồng không gì phá nổi cũng bị bẻ gãy trong chiến đấu.
Cuộc chiến của Cự Long làm mặt đất sụp đổ, bầu trời nứt ra, trong phạm vi trăm cây số không còn bóng mây trắng, sâu trong rừng rậm có Thú Vương đang quan sát, nhưng không có tồn tại nào dám nhúng tay vào chuyện của Long tộc.
“Cơ hội tới rồi!” Diệp Phàm nghiêm giọng nói.
“Tiếp theo, giao cho ta.” Lão giả nói xong liền nhập vào người Diệp Phàm, khí thế hùng vĩ giáng lâm chiến trường, khiến đám Cự Long liên tục gầm thét.
Một vài Cự Long chú ý tới luồng khí tức cường đại này, liền gầm lên giận dữ, đông đảo Cự Long ngừng chém giết, hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Diệp Phàm bay lên không trung, giờ phút này trên người hắn bao phủ bởi khí màu trắng, ánh mắt sắc lẹm, lông mày và tóc đã biến thành màu trắng bạc.
Khí thế đã hoàn toàn khác trước, lực lượng kinh khủng khiến cho các Cự Long cũng phải sinh lòng kiêng dè.
Rống!
Tiếng rồng gầm vang lên, từng đạo long tức phun ra, nhiệt độ xung quanh chợt tăng vọt, nhiệt độ mặt đất đã nóng đến mức có thể nướng chín trứng gà.
“Chút tài mọn, không đáng nhắc tới.” Diệp Phàm cười lạnh, chắp tay trước ngực.
Thời đại Băng Hà!
Oanh!
Hàn lưu từ cơ thể hắn phun trào ra, nơi hàn lưu quét qua, vạn vật hóa thành băng giá, cả khu rừng ngay lập tức biến thành một thế giới băng hàn.
Thân thể Cự Long bị đông cứng, Long Dực dưới tác dụng của tinh thể băng không thể tiếp tục vẫy, thân thể khổng lồ rơi rụng xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận