Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 133: Đuôi cáo nhỏ

Chương 133: Đuôi cáo nhỏ
"Tiên Nhi muội muội, phòng của ngươi đẹp quá." Nữ tử mặc váy lụa xanh lá lên tiếng kinh hô.
Gian phòng này có hai tầng, cửa sổ chính đối diện rừng Hỏa Tang xinh đẹp, đứng ở chỗ cửa sổ, có thể thấy rõ toàn bộ cảnh đẹp núi sông.
Nữ tử mặc váy lụa xanh lá đi đến bên giường, chợt thấy đôi giày nam ở một bên, "Tô Ngự biểu đệ cũng ở đây sao?"
Ừm!
"Không sai." Doãn Tiên Nhi thản nhiên nói, không có chút thẹn thùng nào, dù sao bọn họ đã sống chung một thời gian rất lâu.
"Nhưng mà Tiên Nhi muội muội, chẳng lẽ ngươi không sợ mang thai sao? Bây giờ ngươi còn trẻ, mang thai sớm như vậy không tốt đâu, đồng thời Tô Ngự còn chưa trưởng thành, bây giờ mà lưu lại dòng dõi, lực lượng huyết mạch chắc chắn không mạnh." Nữ tử mặc váy lụa xanh lá nói.
"Không cần lo lắng, trong thời gian ngắn sẽ không mang thai đâu." Doãn Tiên Nhi nghĩ đến thân thể Tô Ngự vẫn đang không ngừng thuế biến, bật cười thành tiếng.
Từ khi nhận được truyền thừa của Thái Thanh Đạo Đức Đại Thiên Tôn, tu hành của Tô Ngự tiến triển cực nhanh, mỗi ngày đều có thu hoạch mới, cảnh giới nhất phẩm nho nhỏ phảng phất như vô bờ bến.
"Các ngươi có phải muốn thần minh truyền thừa không?" Doãn Tiên Nhi nói lời kinh người, khiến các nữ tử kinh ngạc đến ngây người.
"Đương nhiên, trên đời này ai mà không hy vọng nhận được thần minh truyền thừa chứ?" Nữ tử mặc váy lụa xanh lá nói.
"Ta biết chỗ tiểu Ngự còn một pho tượng thần, đồng thời đã biết được thần danh." Doãn Tiên Nhi mỉm cười, trông như một con lão hồ ly.
Nữ tử mặc váy lụa xanh lá và những người khác liếc mắt nhìn Doãn Tiên Nhi, là con em thế gia, quanh năm học cách đối nhân xử thế, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời Doãn Tiên Nhi chứ?
"Tiên Nhi muội muội đừng treo khẩu vị của bọn ta nữa, nói thẳng muốn bọn ta làm gì đi, hoặc là muốn đổi chút gì đó, nhưng bọn ta không có đồ vật giá trị tương đương tượng thần để đưa cho ngươi đâu." Nữ tử mặc váy lụa xanh lá chậm rãi nói.
"Cái này ta đương nhiên biết rõ, ta cần các ngươi giúp ta để ý tin tức của mấy pho tượng thần, nếu các ngươi có tin tức về mấy pho tượng thần đó, có thể trực tiếp đến trình báo với ta, sau đó ta sẽ cho các ngươi thần minh truyền thừa." Doãn Tiên Nhi chậm rãi miêu tả hình dáng đại khái của mấy pho tượng thần.
Một pho tượng có hình tượng phương đông, trông như một nam tử trung niên, thần sắc đạm mạc, coi thường chúng sinh, thân mặc đạo bào màu lam kim.
Một pho tượng có hình tượng người trẻ tuổi, ý chí ôn hòa, rất mực thân cận, đồng thời trông như một người bình thường.
Một pho tượng đỉnh đầu không tóc, tay nắm vạn tự pháp ấn, mang dáng vẻ mặt vàng thân gầy, phía sau có một kim vòng.
Một pho tượng cũng đỉnh đầu không tóc, nhưng thần sắc trang nghiêm, mang dáng vẻ mặt mày sầu khổ, sau lưng mọc lên kim vòng.
Nữ tử mặc váy lụa xanh lá nghe xong lời Doãn Tiên Nhi, đều có chút mờ mịt, đây là cái quỷ gì?
Thật sự có thần minh như vậy sao?
Trong bốn vị thần minh này, chỉ có vị đầu tiên trông có vẻ bình thường, những vị khác đều trông không giống bình thường, làm gì có thần minh nào giống người thường, còn có dáng vẻ mặt vàng thân gầy?
Chắc chắn không phải dân tị nạn chứ?
"Thật sự có thần minh như vậy sao?" Một tiểu cô nương nhỏ giọng thì thầm.
"Có, nếu các ngươi có tin tức, có thể trực tiếp tới tìm ta, ta thay các ngươi yêu cầu thần minh truyền thừa từ Tô Ngự, đương nhiên, nếu trong giai đoạn này, Tô Ngự dùng hết thần minh truyền thừa rồi thì sẽ không còn nữa."
Nữ tử mặc váy lụa xanh lá thở dài một hơi, không cần suy nghĩ cũng biết, mấy vị thần minh này tuyệt đối cường đại đáng sợ, không thì Doãn Tiên Nhi sẽ không dùng thần minh truyền thừa để dụ dỗ bọn họ.
"Bọn ta nhất định sẽ cố hết sức tìm kiếm, nhưng lời ngươi nói, thật sự có thể thực hiện được sao?"
Các nữ tử nhìn về phía Doãn Tiên Nhi, không phải các nàng đa nghi, mà là thần minh truyền thừa quá quý giá, Doãn Tiên Nhi thật sự cam lòng sao?
Doãn Tiên Nhi mỉm cười, "Chuyện này các ngươi yên tâm, ta là phu nhân của Tô Ngự, đòi hỏi một phần thần minh truyền thừa từ hắn vẫn rất dễ dàng, các ngươi chắc cũng biết, ta và Xuân Lam muội muội đều là Thần Tử, bao gồm truyền thừa của Tô gia chủ, truyền thừa của ngũ trưởng lão, đều là Tô Ngự cung cấp.
Đối với người ngoài mà nói, thần minh truyền thừa có thể rất trân quý, nhưng đối với Tô Ngự mà nói, vẫn tương đối dễ dàng có được.
Tô Tửu của long mạch các ngươi biết chứ?"
"Ta biết!" Một tiểu cô nương giơ tay.
"Tô Tửu là thiên tài nổi danh của long mạch, đã từng lọt vào tam đại bảng danh sách."
"Tượng thần giống như vậy tổng cộng có sáu cái, trong đó một cái bọn ta đã tìm được, còn một cái thì do Tô Tửu cung cấp, Tô Ngự cũng vì vậy mà đáp ứng hắn, dành cho hắn bốn phần thần minh truyền thừa cấp bậc Chủ Thần, chuyện này các ngươi có thể đi hỏi Tô Tửu, tin rằng hắn sẽ không lừa các ngươi.
Qua một thời gian nữa, chắc hẳn sẽ có tin tức về nhiều vị Thần Tử xuất thế được truyền ra."
Nữ tử mặc váy lụa xanh lá mắt sáng lên, lúc này các nàng đã tin lời Doãn Tiên Nhi, dù sao loại chuyện này, chỉ cần hỏi thăm Tô Tửu một chút là có thể có được đáp án, Doãn Tiên Nhi không cần thiết phải lừa gạt các nàng.
"Nếu bọn ta tìm được, có phải cũng là bốn phần thần minh truyền thừa không?"
Ừm!
Vậy là tốt rồi!
Doãn Tiên Nhi nhìn các nữ tử rời đi, lộ ra nụ cười quỷ kế đạt thành, mấy vị này đều là đệ tử thiên tài của Tô gia, đồng thời mạng lưới thông tin của nữ giới bẩm sinh đã mạnh hơn nam giới rất nhiều.
Bên cạnh các nàng tuyệt đối có rất nhiều người theo đuổi, có khả năng sẽ là người của các đại gia tộc khác, cứ như vậy, lưới lớn liền được giăng ra.
"Hi vọng thật sự có thể tìm được tượng thần tiểu Ngự muốn." Doãn Tiên Nhi thản nhiên nói.
Tô Ngự lúc này đã ngồi máy phi hành đi tới Bất Dạ học viện, vừa mới xuống xe, Tô Ngự liền thấy cảnh tượng người đông nghìn nghịt.
Các học sinh đã vây kín cổng lớn Bất Dạ học viện, chật như nêm cối.
"Nhiều người thi đậu Bất Dạ học viện như vậy sao?" Tô Ngự kinh ngạc.
"Đây là tất cả những người thi đậu Bất Dạ học viện trong toàn Đại Hoa quốc, cho nên mới đông như vậy, nhìn thì rất nhiều, nhưng bây giờ Đại Hoa quốc có tới 15 tỷ dân số, đặt trên cơ sở dân số khổng lồ như vậy, số người này cũng không tính là quá nhiều."
Một người từ bên cạnh Tô Ngự đi ra, thân mặc áo khoác da màu đen, cực kỳ phóng khoáng hút thuốc lá.
"Ngươi cũng là học sinh ghi danh?" Tô Ngự hỏi.
"Đương nhiên, không phải học sinh ghi danh thì đến đây làm gì?" Nam tử mặc áo khoác da rít một hơi thuốc thật sâu, liếc nhìn Tô Ngự.
"Không ngờ đông phương Thần Tử đại danh đỉnh đỉnh lại đến Bất Dạ học viện."
"Bất Dạ học viện cũng rất tốt mà, không được sao?" Tô Ngự nhún vai, đối với việc người trước mắt này biết hắn cũng không hề kinh ngạc, dù sao tên hắn ở Đại Hoa quốc vẫn rất vang dội.
"Mặc dù không tệ, nhưng không xứng với thân phận của ngươi, là học viện hạng chót trong tứ đại học viện, sao xứng với ngươi được?"
Nam tử mặc áo khoác da nghĩ tới cái gì, cười gian một tiếng, "Ra là người cùng hội cùng thuyền à, ta hiểu, ta hiểu hết."
A?
Hắn hiểu cái gì?
"Ngươi có phải đã hiểu lầm gì không?" Tô Ngự hỏi.
"Không có gì to tát, tất cả mọi người đều có cùng một mục đích, bao gồm cả những học sinh này đều như thế." Nam tử mặc áo khoác da chỉ vào đám học sinh phía trước.
"Mục đích gì?" Tô Ngự thật sự có chút mờ mịt, chẳng lẽ Bất Dạ học viện còn có bí mật gì sao?
Nam tử mặc áo khoác da nhìn thấy biểu tình này của Tô Ngự, liền biết mình đã trách oan Tô Ngự, sắc mặt trở nên cổ quái, "Thôi được, là ta trách oan ngươi."
"Ngươi nhìn xem đám học sinh phía trước kia, có chỗ nào không đúng không?"
Tô Ngự nhìn về phía đám người phía trước, quan sát một hồi, nhưng không phát hiện có gì không đúng.
A!
Tô Ngự đột nhiên chú ý tới một điểm, đám người phía trước đại bộ phận đều là nam giới, có rất ít nữ giới.
Hoặc có lẽ không phải nữ giới ít, mà là nam giới quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận