Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 612: Tô Vạn Linh chuyện cũ

“Ngươi muốn tẩy trắng cho phụ thân sao?” Thái Vân Vận hỏi.
Bầu không khí trở nên yên lặng, Tô Ngự trầm tư hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Từ khoảnh khắc ta rút ra Tình Âm Trùng, chắc hẳn hắn đã rõ ràng những năm nay xảy ra chuyện gì. Nếu hắn muốn giải thích, vậy hãy tự mình đi giải thích đi.
Ta ra mặt thì có thể làm được gì đây?
Người ngoài không biết Đỗ Bạch Dạ không phải là mẹ ruột của ta, chắc hẳn hắn hiểu rằng, trong mắt người đời, ta cũng chỉ là một đứa con bất hiếu g·iết c·hết mẹ ruột mà thôi.
Hơn nữa những chuyện hắn làm những năm nay, ta cũng không cách nào làm sáng tỏ được. Ngươi cho rằng sẽ có người tin tưởng hắn bị khống chế sao!?
Người Tô gia có tin không?
Gia chủ có tin không!?
Gia chủ và hắn có quá mạng giao tình, bị huynh đệ của mình p·h·ả·n b·ộ·i, không ai biết được nỗi đau trong lòng Tô Vạn Linh, cũng không ai biết hắn nghĩ gì. Ta thay cha giải thích, liệu sẽ có hiệu quả gì chứ?
Có một số việc, c·ở·i chuông phải do người buộc chuông, người ngoài không thể nhúng tay vào được.” Thái Vân Vận c·ắ·n nát viên kẹo đường, gật gật đầu, “Vậy được rồi. Mặc dù ta cảm thấy ngươi không phải người ngoài, Tô gia luôn rất đoàn kết.” “Cũng chính vì đoàn kết, nên Tô gia mới bài xích phụ thân. Lòng người Tô gia đều hướng về phía Tô Vạn Linh. Gia chủ dẫn dắt Tô gia đi lên huy hoàng, áp đảo vô số thế lực. Không ai mong Tô Vạn Linh mạnh lên hơn người Tô gia. Kẻ cướp đi vật chứng đạo của Tô Vạn Linh sẽ bị người Tô gia coi là t·ử đ·ị·c·h. Đây là chuyện mà ta cũng không thể thay đổi được.” Tô Ngự nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn không đủ sức thay đổi, cũng không có quyền thay Tô Vạn Linh, Tô Cửu Tông và đông đảo người Tô gia tha thứ cho phụ thân.
Nếu như phụ thân muốn, chính hắn hẳn sẽ tự trở về.
Mười mấy ngày sau Cửa lớn Tô gia Tô Cực Đạo khoác áo bào đen, sắc mặt t·ang t·hương, râu ria mọc dài, tinh thần suy sụp trông như một tên ăn mày.
Mắt hắn đỏ ngầu, đầy tơ máu. Khi thấy hai chữ “Tô gia” khắc trên cửa chính, hốc mắt hắn ướt át, khóc lên như một đứa trẻ bất lực.
Hắn đã giãy dụa hơn mười ngày, ký ức trong đầu khiến hắn muốn p·hát đ·iên. Hắn đã p·h·ả·n b·ộ·i người huynh đệ tốt nhất, cướp đi cơ duyên ngập trời của người đó, vì một nữ nhân mà đối nghịch với phụ thân mình, thậm chí đả thương rất nhiều người Tô gia.
Trong đó, có rất nhiều gương mặt từng là huynh đệ tỷ muội của hắn. Bọn họ đã cùng nhau đổ máu, đổ mồ hôi, cùng nhau tung hoành thanh xuân trên sân huấn luyện. Nhưng hắn đã đả thương tất cả bọn họ, không chỉ tổn thương thể xác, mà còn cả tinh thần.
Cảm giác này khiến hắn đau đớn đến không muốn sống, đầu đau như muốn nứt ra, chỉ muốn c·hết đi.
Sau mười mấy ngày chìm đắm, cuối cùng hắn đã thoát ra được. Hắn đã từng là thiên tài danh chấn tứ phương, nghịch luyện Địa Hỏa Thủy Phong, trở thành thiên kiêu tuyệt thế đầu tiên của Lam Tinh nắm giữ năng lượng Hỗn Độn. Ý chí của hắn rất mạnh, chỉ là bị Tình Âm Trùng ảnh hưởng và thay đổi.
Nước mắt lăn dài trên má, Tô Cực Đạo đưa tay muốn chạm vào cánh cửa lớn.
“Dừng bước! Phía trước là trọng địa Tô gia!” Hai tên người trẻ tuổi dáng đi long hành hổ bộ, nhanh chóng bước ra, gọi Tô Cực Đạo lại.
Khi Tô Cực Đạo nhìn thấy hai người trẻ tuổi, vẻ mặt hắn hốt hoảng, phảng phất như trở về thời thơ ấu, có hai huynh đệ trông rất giống hai người trẻ tuổi này.
“Tô Hổ và Tô Chấn Thiên là gì của các ngươi?” Tô Cực Đạo thấp giọng hỏi.
Hai người trẻ tuổi liếc nhìn nhau, nhíu mày hỏi: “Ngươi tại sao biết phụ thân chúng ta? Là nội ứng do gia tộc khác phái tới sao!” Thân thể Tô Cực Đạo chấn động, hóa ra con của các huynh đệ hắn đều đã lớn thế này rồi sao?
Không đúng, hắn cũng có một đứa con trai, đang ở bên trong.
Tô Cực Đạo nhìn về phía sâu trong đại viện Tô gia, con trai của hắn đang ở đó.
Hai người trẻ tuổi cảm thấy không ổn, liền thông báo cho cao tầng Tô gia. Trùng hợp thay, người phụ trách quản lý Tô gia hôm nay lại là Tô Cửu Tông.
Sau khi nhận được tin, Tô Cửu Tông thả thần niệm ra dò xét, rồi rơi vào trầm mặc.
Thân hình lóe lên, xuất hiện ở cửa lớn. Tô Cửu Tông sắc mặt phức tạp nhìn con trai mình, trong mắt ẩn chứa thứ tình cảm khó nói thành lời.
Tô Cửu Tông không nói gì, Tô Cực Đạo cũng im lặng.
Hai người nhìn nhau rất lâu.
Hai người trẻ tuổi nhanh chóng lui ra. Bọn họ biết người vừa tới không hề bình thường.
“Ngươi còn biết đường về à? Là muốn tới báo thù cháu của ta sao!” Tô Cửu Tông đột nhiên thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát.
Tô Cực Đạo cười khổ, ánh mắt cay đắng khôn tả, “Cha, con về rồi......” Thân thể Tô Cửu Tông run lên dữ dội, suýt nữa thì bật khóc. Cố nén nước mắt, Tô Cửu Tông dùng sức tát mạnh vào mặt Tô Cực Đạo.
Tô Cực Đạo không hề né tránh, bị đánh bay thẳng ra ngoài, đâm thủng mấy lớp tường.
Tô Cửu Tông quay người, đưa lưng về phía Tô Cực Đạo, “Nếu đã đi, thì đừng quay về nữa! Ngươi không còn là người Tô gia!” Tô Cực Đạo ngã vào trong đống đổ nát, chỉ ho khan vài tiếng.
“Cha, đáng lẽ người nên một quyền đ·ánh c·hết con.” “Con không muốn sống nữa.” “Cuộc đời chó má gì chứ, ta chịu đủ rồi!” Tô Cửu Tông dừng lại một thoáng, rồi lập tức đi vào trong đại viện.
Trong chủ điện Tô gia, Tô Vạn Linh từ từ mở mắt, trong đôi mắt tựa mặt trời lóe lên một tia hồi tưởng.
“Cuối cùng cũng về rồi sao? Ngươi có biết Tiểu Oánh từng yêu ngươi tha thiết đã thành mẹ người ta, Hổ Đầu đã chiến tử, còn có Thiết Tử, Tiểu Khê, bọn họ đều chết cả rồi.” Giọng Tô Vạn Linh không lớn, thay vì nói là đang nói với Tô Cực Đạo, thì đúng hơn là đang tự nhủ với lòng mình.
Mối quan hệ giữa Tô Vạn Linh và Tô Cực Đạo phải ngược dòng tìm hiểu về quá khứ rất xa.
Tô Vạn Linh non nớt năm 18 tuổi đã gặp người yêu đầu tiên. Ngày đó, hắn mời người yêu đi chơi.
Khi đang chơi ở sân chơi, người yêu hắn đột nhiên kích động nói một câu: “A Hiên, ngươi mau nhìn thằng hề kia kìa!” Bầu không khí lập tức trở nên khó xử. A Hiên không phải là Tô Vạn Linh, mà là bạn trai cũ của người yêu hắn, cũng là mối tình đầu của nàng.
Tô Vạn Linh không tức giận, không nổi trận lôi đình, cũng không chất vấn người yêu, chỉ tiếp tục đi chơi cùng nàng.
Đó là mối tình đầu của hắn, rất si tình, rất đơn thuần, rất thuần khiết, sự si tình ấy khiến người ta đau lòng.
Sau đó, Tô Vạn Linh cũng không hỏi lại chuyện đó, cô gái kia tưởng rằng Tô Vạn Linh đã quên.
Nhưng nàng không biết, đêm đó, lúc uống rượu cùng Tô Cực Đạo, Tô Vạn Linh đã đỏ hoe mắt.
Đó là lần đầu tiên Tô Cực Đạo thấy Tô Vạn Linh mắt đỏ, cũng là lần đầu tiên thấy Tô Vạn Linh rơi lệ. Trước đây, Tô Vạn Linh dù cổ tay bị cắt nát, máu tươi đầm đìa, cũng chưa từng rơi một giọt lệ.
Theo lời các bậc trưởng lão Tô gia, nữ nhân Tô gia có thể rơi lệ, nhưng nam nhân thì không thể. Có thể đổ máu, nhưng tuyệt không thể rơi lệ.
Tùy tiện rơi lệ, đó là biểu hiện của sự hèn nhát.
Tô Vạn Linh không nghi ngờ gì là kẻ kiêu ngạo, nhưng lần đó hắn cũng không kìm được nước mắt.
Ngày hôm sau, Tô Cực Đạo liền liều mạng đánh trọng thương gã đàn ông kia.
Bởi vì hắn cảm thấy, chỉ cần gã đàn ông kia còn sống, thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của huynh đệ mình.
Sự thật đúng như hắn nghĩ, gã đàn ông kia đang âm thầm liên lạc với cô gái nọ, muốn nối lại tình xưa.
Lúc đó Tô Cực Đạo còn chưa tu luyện, mà đối phương đã là Nhị phẩm!
Tô Cực Đạo không nhờ ai giúp đỡ, một mình bày ra rất nhiều cạm bẫy, dùng đủ cách triệt hạ gã đàn ông kia.
Sau đó, rất nhiều người nói Tô Cực Đạo mất hết nhân tính. Hắn không giải thích gì, lúc đó hắn chỉ nói với Tô Vạn Linh một câu, khiến Tô Vạn Linh mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
“Ta biết ngươi lương thiện, không sao cả, tiếng xấu cứ để ta gánh! Ta không cần thanh danh, ngươi cứ luôn làm tốt chính mình là được.” Khi đó Tô Vạn Linh không biết rốt cuộc Tô Cực Đạo là tốt hay xấu, nhưng hắn biết, Tô Cực Đạo đối xử với hắn rất tốt, như vậy là đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận