Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 443: đại náo phòng đấu giá, sáng tạo cơ hội

Cuối cùng vẫn là do Luyện Khí Sư quá ít, người thời đại này đều không phải đồ ngốc, hiểu rõ rằng chỉ có lực lượng mới là quan trọng nhất, cái gọi là thanh danh cùng địa vị đều là thứ đi kèm mà thôi.
Có lực lượng cường đại, quyền lực cùng thanh danh liền có thể dễ dàng đạt được.
Luyện Khí sư rất tôn quý, Luyện Đan sư cũng rất tôn quý, thường thường bị mọi người tôn làm khách quý, nhưng khi đối mặt với những cường giả Vương Cấp cao cao tại thượng kia, bọn hắn thì tính là gì?
Có rất nhiều người nói, Luyện Đan sư cao cấp chỉ một viên đan dược là có thể giúp cường giả đột phá, những cường giả kia liền sẽ khóc lóc cầu cạnh Luyện Đan sư.
Nhưng sự thật lại rất tàn khốc, cường giả thường thường rất ngạo khí, nếu như không có ngạo khí, bọn hắn rất khó tu luyện tới cấp độ này.
Cường giả bình dị gần gũi chung quy chỉ là số ít, đại bộ phận cường giả đều là bước ra từ trong núi thây biển máu, bọn hắn giết người vô số kể, nếu quả như thật có Địa Ngục, mỗi một cường giả đều sẽ phải xuống mười tám tầng Địa Ngục.
Bọn hắn làm sao có thể hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình, đi cầu xin một người thực lực yếu kém?
Cái gì? Ngươi không luyện chế đan dược cho ta?
Ta trực tiếp bắt cóc cả nhà ngươi, giết con cái ngươi, hãm hại vợ ngươi, tru di cửu tộc nhà ngươi.
Như vậy còn không luyện chế sao?
Vậy thì mỗi ngày cho người tra tấn ngươi, sắp chết thì chữa khỏi, sau đó lại tra tấn tiếp.
Có mấy người có thể chịu đựng được cực hình như vậy?
Luyện Đan sư cũng là người, cũng có thất tình lục dục, bọn hắn cũng không phải kẻ ngốc.
So sánh ra thì Luyện Khí sư cũng như vậy, Đúc Kiếm Thành rất có tiền, nhưng bàn về thực lực, Đúc Kiếm Thành ở Đại Hoa Quốc cũng chẳng bằng cái rắm.
Luyện Khí sư cùng Luyện Đan sư ở thế giới này địa vị cũng rất cao, nhưng không cao đến mức tất cả cường giả đều phải đi nịnh bợ, địa vị cao của bọn hắn là đối với những người tu luyện tầng dưới.
Tô gia cũng có rất nhiều Luyện Đan sư, nhưng bọn hắn căn bản không dám chống lại mệnh lệnh của Tô Vạn Linh.
Đã từng có một chuyện gây sốt trên internet, đó là vào thời kỳ Thái Âm Huyền Nữ thống trị, Luyện Khí sư đệ nhất thế giới lúc bấy giờ không muốn luyện chế binh khí cho Huyền Nữ.
Nhưng Huyền Nữ giận dữ, không nói hai lời đã tru diệt gia tộc của luyện khí sư kia, không chừa một ai.
Luyện Khí sư đệ nhất thế giới phẫn nộ, huy động tất cả mạng lưới quan hệ của mình, trước đó hắn từng luyện chế binh khí cho rất nhiều người, rất nhiều người nợ hắn ân tình.
Nhưng chỉ có rất ít người đáp lại hắn, trợ giúp hắn thảo phạt Thái Âm Huyền Nữ.
Những người khác đều kiêng dè Thái Âm Huyền Nữ, không dám ra mặt.
Luyện khí sư kia đến lúc chết mới hiểu ra một đạo lý, mạng lưới quan hệ nhân tình mà hắn lấy làm tự hào, trước mặt cường giả chân chính thì chẳng đáng nhắc đến.
Bởi vì bạn bè của cường giả tất nhiên cũng là cường giả, so với mạng lưới quan hệ của cường giả, mạng lưới quan hệ của hắn quá yếu ớt.
Về sau Thái Âm Huyền Nữ trực tiếp trích lấy toàn bộ ký ức của hắn, giao cho thủ hạ của mình nghiên cứu, cuối cùng chế tạo ra binh khí nàng muốn.
Cũng chính sự kiện lần đó đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho thế nhân, Luyện Đan sư cùng Luyện Khí sư không tôn quý đến vậy, bọn họ không phải nhóm người tôn quý nhất trên Lam Tinh.
Sự tôn quý của bọn hắn là do cường giả bố thí, muốn thực sự có chỗ đứng, vẫn phải dựa vào việc mạnh lên.
“Khó trách Tạp Lạc Lệ muốn một thanh binh khí Thiên cấp, đúng là mạnh hơn binh khí Địa cấp rất nhiều.” Tô Ngự cười cười.
Thần kiếm dạng này trong nhẫn trữ vật của hắn còn có bảy thanh, đây chính là nội tình của đại gia tộc, chỉ là bảo kiếm mà thôi, tùy tiện đổi.
Hắn không thể để lộ Hắc Long thần kiếm của mình, thanh kiếm kia của hắn hiện tại sớm đã lọt vào mắt của rất nhiều đại thế lực, toàn bộ do Hắc Long thần kim chế tạo, giá trị liên thành, là độc nhất vô nhị trên Lam Tinh.
Kiếm Trảm Thiên Địa!
Vừa ra tay đã là đại chiêu, một kiếm này của Tô Ngự trực tiếp chém xuyên qua phòng đấu giá.
Tê ~ “Một kiếm thật mạnh, chẳng lẽ là đại lão Bát phẩm giáng lâm?” “Ngọa Tào, chơi lớn rồi, một kiếm này tuyệt đối kinh động đến Hắc Ám Giáo Đình! Mau trốn!” Diệp Phàm vọt tới bên cạnh hắn, trầm giọng nói: "Ngươi lỗ mãng quá, chiêu kiếm này của ngươi tuyệt đối đã kinh động đến cường giả của phòng đấu giá."
"Kinh động đến thì sao?" Tô Ngự cười ha hả, hắn có bảy mươi hai biến, tùy tiện biến thành một con muỗi là có thể chạy thoát.
Diệp Phàm sắc mặt tối sầm, "Cường giả của phòng đấu giá là Cửu phẩm, bình thường hắn tọa trấn Hắc Hoàng Thành, bây giờ hắn đang chạy tới đây."
"Cướp đi bảo vật trước khi hắn chạy tới là được chứ gì? Chuyện rất đơn giản mà."
Tô Ngự cười ha hả, lại rút kiếm lần nữa, kiếm khí ngút trời trực tiếp chém nát tòa nhà, phòng đấu giá bắt đầu sụp đổ, hiện trường trở nên càng thêm hỗn loạn.
"Đúng là một kẻ điên." Diệp Phàm nhịn không được nói.
"Thật kỳ lạ, Tô Ngự huynh đệ hẳn không phải là người lỗ mãng như vậy." Diệp Trần cảm thấy khó hiểu.
Cùng lúc đó Liêm Nạp, cường giả Cửu phẩm tọa trấn Hắc Hoàng Thành, nhận được tin tức, lửa giận ngút trời, phá vỡ mái nhà, lao thẳng đến Thất Dạ Thành.
Sau khi hắn rời đi, người Tô gia ẩn nấp ở Hắc Hoàng Thành nhìn nhau, thân thể hóa thành bóng tối, lặng lẽ lẻn vào.
Bọn họ là những người nhận được sự chúc phúc của Đọa Thiên Sứ Lucifer, độ tương thích với bóng tối phi thường cao, có thể hóa thân thành bóng ma, trong bóng tối, có rất ít người có thể phát giác được bọn họ.
Đó không phải là kế hoạch bọn họ đã bàn bạc xong, mà là Tô Ngự đang cố ý tạo cơ hội cho bọn họ.
"Tin rằng bọn họ sẽ không làm ta thất vọng." Khóe miệng Tô Ngự hơi nhếch lên, Hắc Hoàng Thành không giống Thất Dạ Thành, đó là thành trì trực thuộc của Hắc Hoàng, cường giả trong thành nhiều hơn Thất Dạ Thành rất nhiều.
Hắc Ám Giáo Đình tổng cộng có mười hai chủ thành, đại biểu cho 12 vị vương giả, ngoài ra còn có ba mươi sáu thứ thành, cùng vô số thành trì nhỏ lít nha lít nhít, Thất Dạ Thành chính là một trong ba mươi sáu thứ thành.
Hắc Hoàng Thành chính là thành trì sẽ tổ chức hội đấu giá sau mấy ngày nữa, trên buổi đấu giá đó sẽ có trứng Phượng Hoàng xuất hiện.
Đồng thời, mục tiêu lần này của Tô gia cũng là mười hai vương bảo khố.
Không, phải nói là mười một vương bảo khố, bảo khố của Địa Ngục Chiến Thần đã ở trong tay Tiểu Tuyết.
Chiêu này, Diệp Phàm bọn hắn tưởng Tô Ngự ở tầng thứ nhất, thực tình không biết hắn đã ở tầng khí quyển.
"Hãy để nơi này trở nên hỗn loạn hơn nữa đi!"
Diệp Phàm cũng không quan tâm nhiều như vậy, hai tay hóa thành màu xanh ngọc, từng tiếng khí bạo vang lên, chỉ dựa vào nhục thân Diệp Phàm đã đấm nổ tung không biết bao nhiêu người.
"Đúng là lỗ mãng mà." Diệp Trần lắc đầu, dưới chân xuất hiện một điểm đen, nhanh chóng khuếch tán, phàm là nơi bị bóng tối bao phủ, tất cả mọi người đều cảm giác huyết khí và linh khí của mình đang không ngừng tiêu tán.
Ngược lại, khí thế của Diệp Trần lại không ngừng dâng lên, chỉ thấy hắn cười tà mị một tiếng, "Ma Vực triển khai."
Tô Ngự tự nhiên cũng chú ý tới hai người phía sau, cười nhạt một tiếng, "Thật không tệ."
Chiêu thức đó của Diệp Phàm hiển nhiên không phải lực lượng của Ngưu Ma Vương, xem ra hắn hẳn là đã nhận được cơ duyên khác, hoặc là kỹ năng do lão gia gia dạy cho.
Lão gia gia dù sao cũng từng là một cường giả, một tồn tại có thể quan sát được thế gian, hẳn không phải là kẻ yếu.
"Tiểu tử, tránh ra! Đừng cản đường!"
Ngay lúc Tô Ngự đang suy nghĩ miên man thì mấy tên nam tử vọt tới trước mặt hắn, cây cự chùy trong tay không chút khách khí nện xuống.
Miệng thì nói đừng cản đường, nhưng đã dùng ra sát chiêu.
Tô Ngự có thể nhìn thấy nụ cười dữ tợn treo trên mặt bọn họ, như thể đang nói, ngươi chắc chắn phải chết.
Mấy người kia chính là nhóm người đi giải cứu Bá tước Erika, hiện tại bọn họ đã cứu được Bá tước Erika, đang tìm đường xông ra ngoài.
Toàn bộ phòng đấu giá hỗn loạn không thể tả, chung quy cũng là do mấy người kia gây ra.
Nơi này tụ tập một đám kẻ liều mạng, không một ai tốt tính, nhưng vì e ngại thế lực của Hắc Ám Giáo Đình nên không dám lỗ mãng.
Nhưng việc mấy người kia ra tay đã đốt lên sự điên cuồng trong lòng họ, khiến hiện trường biến thành một chiến trường cỡ nhỏ, mọi người đều đang điên cuồng chém giết lẫn nhau.
Ngươi hỏi nguyên nhân ư?
Không có nguyên nhân, ở trong tình huống này, ngươi muốn sống sót thì phải giết hết những người xung quanh!
"Chậc chậc, đáng sợ thật." Tô Ngự cười nhạt một tiếng, thần kiếm trong tay chém xuống.
Kiếm quang cực nhanh, nhanh đến mức mấy người kia còn chưa kịp nhìn rõ, đến khi bọn họ kịp phản ứng thì trên cổ đã xuất hiện một vệt máu.
Từ trên thân thần kiếm, từng giọt máu tươi nhỏ xuống, Tô Ngự tiện tay múa một đường kiếm hoa, vẩy sạch máu đi.
"So với cự thú nơi sâu trong Lưu Hỏa Sơn Mạch, các ngươi vẫn quá yếu."
Tô Ngự lắc đầu có chút thất vọng, đối thủ như vậy, căn bản không có cách nào giúp tăng trưởng kinh nghiệm chiến đấu của hắn.
Cự thú nơi sâu trong Lưu Hỏa Sơn Mạch phi thường thích hợp làm đối tượng chém giết, bọn chúng da dày thịt béo, trảm kích bình thường căn bản không phá nổi phòng ngự, muốn chiến thắng bọn chúng, thì phải dùng từng quyền từng quyền đi chinh phục.
PS: Bị sốt rồi, có thể sẽ phải xin nghỉ một hai hôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận