Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 417: ý chí đối kháng

**Chương 417: Ý chí đối kháng**
“Chúng ta có phải là phát tài rồi không?” Thái Vân Vận ngơ ngác nói.
300 tỷ linh thạch! Đã có thể mua đứt cả Thành Hi Vọng rồi!
“Chắc là vậy!” Tô Ngự nắm chặt viên tinh thạch này, đây tuyệt đối không phải đồ của Diệp Gia, mà là bảo vật Diệp Phàm tự mình tìm được.
Diệp Gia rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể nào cho Diệp Phàm nguyên một khối 'bầu trời chi tinh'!
“Chúng ta bán nó đi?” “Bán làm gì! Cứ giữ lại tu luyện, chúng ta lại không thiếu tiền!” Một trăm gram 'bầu trời chi tinh', đủ để tu luyện 50 tháng, chia cho hai người thì cũng tu luyện được hai mươi lăm tháng.
Cầm 'bầu trời chi tinh' tu luyện suốt hai mươi lăm tháng, đó là chuyện kinh khủng đến mức nào, lĩnh ngộ Đạo Vận của bọn họ có khả năng sẽ trực tiếp vượt qua cả cường giả Vương cấp!
Sau đó, hai người tiếp tục sắp xếp bảo vật, phát hiện rất nhiều bảo vật có giá trị liên thành.
Cuối cùng, Tô Ngự lấy ra hai cái bảo hạp từ trong nhẫn trữ vật, đây là hai cái bảo hạp cuối cùng.
Mở ra, bên trong lần lượt là một khối kim loại màu đỏ rực như lửa, và mấy giọt chất lỏng màu trắng sữa.
“Đây là thứ gì?” “Không biết, nhưng hai món đồ này được Diệp Phàm đặt ở nơi sâu nhất trong nhẫn trữ vật, chắc hẳn là bảo vật, hơn nữa giá trị còn vượt xa những bảo vật khác.” Tô Ngự trong lòng có một dự cảm khó hiểu, hai món đồ này là thứ mà Diệp Phàm vẫn luôn mưu đồ.
Mặc dù không biết dùng để làm gì, nhưng Tô Ngự vẫn rất cẩn thận cất kỹ chúng đi.
Chờ đến một ngày nào đó, sẽ phát huy tác dụng của chúng.
Đêm đã khuya, Tô Ngự đang hưng phấn lại lần nữa nhào tới.
* * *
**Hôm sau**
**Bên ngoài Chú Kiếm Thành**
Tô Ngự đứng cách đó không xa ngắm nhìn Chú Kiếm Thành. Người nơi đây tính cách phóng khoáng, hào sảng, bất kể nam nữ đều như vậy.
Trên đường phố có tráng hán đang quảng cáo binh khí sắc bén nhà mình, cũng có các muội tử mặc quần soóc ngắn, tùy tiện tản bộ trên đường.
Người ở Chú Kiếm Thành phổ biến rất cao lớn, nam nhân vượt quá hai mét có rất nhiều, đều là những tráng hán bậc nhất.
Nữ tử thân cao vượt quá một mét tám cũng rất nhiều. Không giống những nữ tử bình thường, thân hình của các nàng rất tuyệt mỹ, đôi chân dài cực kỳ mê người. Thêm vào đó thời tiết nơi đây tương đối nóng bức, trang phục của các nàng đều rất mát mẻ, đơn giản chính là thiên đường của nam nhân.
Tô Ngự tướng mạo tuấn tú, ánh mắt lại sắc bén như mắt chim ưng, đi trên đường thu hút ánh nhìn của rất nhiều muội tử.
Suốt dọc đường đi, rất nhiều muội tử xinh đẹp đều liếc mắt đưa tình với hắn.
“Tiểu Ngự, có phải cảm thấy rất thoải mái không?” “Làm sao có thể.” Tô Ngự vẻ mặt chính khí nói.
“Trong lòng không chừng đang sảng khoái lắm ấy chứ.” Thái Vân Vận bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Hai người tình cờ gặp một tiểu nam hài, da ngăm đen, trên tay có nhiều vết chai sạn, hẳn là người bản địa của Chú Kiếm Thành.
“Hai vị, có cần hướng dẫn viên du lịch không?” “Ồ? Ngươi rất quen thuộc Chú Kiếm Thành à?” Tô Ngự cười như không cười nhìn hắn.
Tiểu nam hài lúc này vỗ ngực, tràn đầy tự tin: “Đương nhiên, ta lớn lên ở Chú Kiếm Thành từ nhỏ, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được nơi ngươi muốn đến!” Nói xong, tiểu nam hài xoa xoa tay: “Chi phí không cao, chỉ cần 2000.” “2000? Dẫn đường mà đòi 2000 hả?” Thái Vân Vận kinh ngạc, nàng rất nhiều tiền, nhưng cũng không muốn tiêu tiền oan uổng.
Tiểu nam hài mặt mày khổ sở, trang phục của hai người này đều rất cao cấp, đáng lẽ không quan tâm chút tiền ấy mới phải.
“Ngươi nói là tiền, không phải linh thạch chứ.” Tô Ngự đột nhiên nói.
“Đương nhiên là tiền, sao có thể đòi linh thạch được.” Tiểu nam hài vẫn có chút tự biết mình, dẫn đường mà lấy 2000 linh thạch thì cơ bản sẽ không ai đồng ý.
“Được, chỉ cần ngươi có thể dẫn chúng ta đến đó, ta cho ngươi 3000.” Tiểu nam hài vui mừng khôn xiết, lập tức cam đoan mình chắc chắn có thể tìm được.
Tô Ngự đưa địa đồ cho tiểu nam hài, lặng lẽ chờ đợi.
Đây là bản đồ Chú Kiếm Thành của rất nhiều năm về trước, có sự khác biệt rất lớn so với hiện tại.
Tiểu nam hài cắn môi, hắn nhận ra địa điểm cần đến, nhưng nơi đó là một võ quán đổ nát.
Trong toàn bộ võ quán chỉ có hai người, một già một trẻ. Người già mặt đã đầy nếp nhăn, người trẻ thì lại đang độ tuổi tráng niên, nhưng không ra ngoài làm việc, cuộc sống của hai người rất gian khổ.
“Nhận ra được không?” “Có thể, nhưng ngươi có biết chỗ đó là nơi làm gì không!?” Tô Ngự xua tay: “Không biết, cũng không cần biết, ngươi cứ dẫn đường là được.” Tiểu nam hài chỉ đành dẫn đường phía trước. Xuyên qua 13 con đường, bọn họ dần rời xa trung tâm thành thị phồn hoa, kiến trúc xung quanh cũng trở nên thấp bé và cũ nát.
Tiểu nam hài chú ý thấy Tô Ngự mặt không biểu cảm, trong lòng thầm thở dài.
Vào lúc mặt trời sắp lặn, cuối cùng bọn họ cũng đã đến nơi.
Nơi này tọa lạc tại một thôn nhỏ tồi tàn, ven đường vang tiếng gà gáy chó sủa, giống như một nông thôn thời cổ đại.
“Nơi ngài muốn tìm chính là ở đây.” “Trông ngươi có vẻ rất quen thuộc nơi này.” “Nhà ta ở ngay đây. Tấm địa đồ ngài đưa chắc là của trăm năm trước, nếu ngài tự mình tìm kiếm, có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Trong 100 năm qua, Chú Kiếm Thành đã thay đổi rất nhiều, có công tử nhà giàu đầu tư vào Chú Kiếm Thành, xây dựng nhà cao tầng.
Nếu không phải nhìn thấy trên địa đồ có ghi chú Thất Tinh Thôn, có lẽ ta cũng không nhận ra.” Tiểu nam hài gãi đầu, Thất Tinh Thôn tương đối thảm, vì địa thế hơi cao, lại xa trung tâm thành phố, nên vẫn không phát triển được, cho đến nay vẫn chỉ là một thôn nhỏ.
Trong thôn cũng không có cường giả nào, người lợi hại nhất có lẽ là lão đồ tể ở đầu thôn phía đông.
“Không ngờ nơi này lại là nhà ngươi, xem ra vận khí của chúng ta không tệ.” Tô Ngự cười cười, tiện tay ném cho tiểu nam hài một viên linh thạch.
“Đây là một viên linh thạch cực phẩm, tiền thừa xem như tiền boa cho ngươi. Mau dẫn bọn ta đến đích đi.” Tiểu nam hài nhận lấy linh thạch, trong lòng mừng rỡ, linh thạch cực phẩm đó!
Viên linh thạch cực phẩm này đủ cho cả nhà hắn sinh hoạt trong một năm rưỡi!
Không ngờ người này lại hào phóng đến thế!
Tiểu nam hài mừng đến híp cả mắt, vội vàng dẫn hai người đi về phía đích.
Người trong Thất Tinh Thôn nhìn thấy tiểu nam hài dẫn người lạ vào thôn, đều có chút tò mò quan sát.
Không bao lâu sau.
Tiểu nam hài dẫn hai người tới trước võ quán: “Tiên sinh, đây chính là địa điểm được đánh dấu trên bản đồ.” “Nếu như không nhầm, ta sẽ cho ngươi thêm một viên linh thạch nữa.” Tô Ngự đột nhiên biến sắc, ánh mắt như hóa thành một thanh bảo kiếm, đâm thẳng vào nội tâm tiểu nam hài.
“Nếu như sai, hình phạt cũng sẽ không nhẹ đâu.” Ực!
Tiểu nam hài nuốt một ngụm nước bọt, hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra lời nào.
Uy áp tinh thần của Tô Ngự quá mạnh, dù chỉ là một tia cũng không phải thứ hắn có thể chống lại.
Trong khoảnh khắc đó, tiểu nam hài phảng phất nhìn thấy sau lưng Tô Ngự là vô số thi cốt, núi thây biển máu, tựa như ác quỷ địa ngục.
Cốc cốc cốc!
Tô Ngự gõ cửa, rất nhanh đã có tiếng bước chân vang lên.
“Vị nào?” Một giọng nói ôn hòa nho nhã vang lên, cửa được mở ra.
Đập vào mắt là một nam tử dáng người cường tráng, cơ bắp không quá đồ sộ mà vừa phải, có thể thấy tốc độ và sức mạnh của hắn đều rất đáng nể.
Cao 1m85, ở Chú Kiếm Thành không tính là cao lớn, thậm chí có thể bị gọi là kẻ lùn.
Gương mặt vuông vức chữ quốc, ánh mắt như mặt trời treo cao trên bầu trời không mây, chói mắt vô cùng!
Rất mạnh!
Ấn tượng đầu tiên khi hai người gặp mặt đều là: rất mạnh! Bất luận là ý chí hay phương diện nào khác, đối phương đều rất mạnh!
Tô Ngự mặt không đổi sắc, đưa tay phải ra: “Tô gia, Tô Ngự.” “Tiểu tốt vô danh, Hiệp Tu Xa.” Hai bàn tay to nắm chặt lấy nhau, bầu trời chớp mắt biến đổi, mây đen bao phủ, nặng nề như muốn sụp xuống.
Ý chí của Tô Ngự bắn ra. Ý chí không có đối thủ của hắn sau khi trải qua hơn trăm trận chiến đấu đã trở nên càng thêm kiên cố, cường đại!
Nếu là người bình thường đối đầu ý chí với hắn, chắc chắn sẽ bị nghiền nát dễ như trở bàn tay, xuyên thủng trong một đòn.
Vậy mà người trước mắt này lại có thể chống lại hắn, ý chí kia tựa như là ý chí của chúng sinh.
Không giống như đang đối kháng với một người, mà giống như đang đối kháng với ngàn vạn người.
“Người thừa kế huyết mạch màu đỏ!” Tô Ngự đột nhiên nghĩ thầm trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận