Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 712: Thiên Vũ

Chương 712: Thiên Vũ
"Ta vốn vô địch, không cần liên thủ với bất kỳ ai!" Phương Ma vô cùng cao ngạo, cho dù Tô Ngự sở hữu thiên cốt, hắn cũng chẳng thèm để vào mắt!
Thiên cốt.
Bắt nguồn từ thiên tôn thứ mười, mà huyết mạch của hắn lại bắt nguồn từ...
"Vậy thì thật đáng tiếc."
Tô Ngự có chút thất vọng, thực ra hắn đã sớm biết, chuyện này không thành được.
Nếu như Phương Ma thật sự muốn giết Thiên Âm, hậu thế của hắn tuyệt đối sẽ vượt thời gian đến ngăn cản.
Công kích vượt dòng sông thời gian của Đại Đế, hắn cũng không muốn trải nghiệm.
Thiên Âm sắc mặt lạnh như băng, "Luồng thần lôi vừa rồi, tuyệt đối không phải truyền thừa của Chính Thiên Tôn, rốt cuộc ngươi nhận được truyền thừa của ai!"
"Cũng là của một vị Thiên Tôn thôi."
Đạo đức Thiên Tôn, cũng là Thiên Tôn, chỉ là khác biệt với Thiên Tôn thời đại Thái Sơ.
Thiên Tôn trong thần thoại, là danh xưng của thần tối cao trong Đạo Giáo.
Thời đại xa xưa nhất, được gọi là Thiên Vương, về sau đổi tên thành Thiên Tôn.
Hễ là Thiên Tôn của Đạo Giáo, kém nhất cũng là đại thần thông giả cấp Chuẩn Thánh.
Mạnh nhất chính là Tam Thanh Thiên Tôn: Thái Thanh Đạo đức Thiên Tôn, Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.
Thiên Tôn thời đại Thái Sơ thì khác biệt với Thiên Tôn Đạo Giáo, Thiên Tôn thời đại Thái Sơ thích hủy diệt thế giới, để thế giới thay đổi theo ý nghĩ của bọn hắn.
Nổi tiếng nhất chính là Huyền Đô Đại Thiên Tôn, vào đời sau, còn có truyền thuyết về Chính Thiên Đế Tôn.
Thời đại Hoang Cổ, Chính Thiên Đế Tôn còn được gọi là Chính Thiên Tôn.
Chính Thiên Tôn là thiên tôn thứ mười của thời đại Thái Sơ, Huyền Đô là Thiên Tôn thứ chín, hắn là Thiên Tôn được sinh ra sau Huyền Đô.
Vào lúc Huyền Đô quyết định hủy diệt Chư Thiên, Chính Thiên Tôn không chọn đối đầu trực diện, mà chọn cách trốn vào Hỗn Độn.
Vào thời đại Thái Cổ, trở về Chư Thiên, chuyển sang tu con đường Đại Đế, niên hiệu: Chính Thiên Đế Tôn!
Bởi vì hắn từng là Thiên Tôn, về sau lại tu thành đạo quả Đại Đế!
Thiên Âm thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là vậy.
Tô Ngự mạnh mẽ như vậy, lại nhận được truyền thừa của hai vị Thiên Tôn!
Ba người giằng co, không ai chịu nhường ai.
Chợt.
Thiên Ma ao có biến động lạ, nồng độ sát khí tăng vọt.
Sát khí vậy mà ngưng tụ thành từng thanh kiếm sắc, ma vật, thần linh, dưới những thanh kiếm sắc này, giống như heo chó, bị tùy ý tàn sát.
Máu ma nhuộm đỏ bầu trời, máu chảy thành sông dài, đống xương cốt chất như núi.
Mỗi một giây, đều có hàng vạn ma vật chết đi.
Phương Ma khoanh tay, thản nhiên nói: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
"Ngươi dường như biết điều gì đó." Thiên Âm nhìn chằm chằm Phương Ma.
"Ha ha ~ chỉ là Thiên Ma Tộc thôi mà, vào thời đại cổ xưa, bọn họ chỉ là tôi tớ của tộc ta thôi."
Phương Ma tỏ vẻ khinh thường, tin tức kinh người như vậy, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra địa chấn!
Thiên phú chủng tộc của Thiên Ma Tộc rất mạnh, cường giả trong tộc Song Giác Thiên Ma không hề thua kém người sở hữu thể chất đặc thù, một chủng tộc có huyết mạch mạnh mẽ như vậy, lại là tôi tớ của chủng tộc Phương Ma ư?
Thiên phương dạ đàm!
Nhưng người nói ra lời này là Phương Ma, khiến không ai dám chất vấn.
Một luồng sát khí khổng lồ đánh về phía ba người, Thiên Âm tế ra một cái đỉnh, đen như mực, giống hệt Thâm Uyên Ma Đỉnh của Tô Ngự.
"Thâm Uyên Ma Đỉnh là binh khí của Thiên Âm sao?"
Tô Ngự tế ra Thâm Uyên Ma Đỉnh, bảo vệ bản thân, sau khi thấy đỉnh của Tô Ngự, đồng tử Thiên Âm hơi co lại, sắc mặt có chút thay đổi.
"Hai người các ngươi, không phải là đã cấu kết với nhau rồi chứ." Phương Ma cười lạnh, lòng bàn tay mở ra, một chiếc đại ấn bay ra, chống lại sự ăn mòn của sát khí.
Đỉnh của hai người giống hệt nhau, khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu hai bên có quan hệ gì không.
"Ngươi đoán xem." Tô Ngự nhếch miệng cười.
E rằng một câu nói này của hắn, có thể khiến Phương Ma phải suy tính mấy vạn năm.
Tương lai khi kết hợp cùng Thiên Âm, cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới việc này.
Phương Ma nhìn Tô Ngự thật sâu, sau đó dời mắt đi, nhìn về phía biển Sát Khí đang dậy sóng mãnh liệt.
Ầm ầm!
Biển Sát Khí đánh tới, bao phủ ba người, che lấp cả mảnh thế giới này.
Tô Ngự liên tục không ngừng truyền thần lực vào Thâm Uyên Ma Đỉnh.
Biển sát khí này vô cùng nguy hiểm, nếu không có ma đỉnh bảo vệ, hắn tuyệt đối sẽ chết rất thảm!
Thâm Uyên Ma Đỉnh phun ra một luồng ô quang, bao bọc lấy Tô Ngự.
Bên trong Ô Quang, Tô Ngự lẳng lặng nhìn sát khí mãnh liệt bên ngoài.
"Thời đại này, quả nhiên rất đáng sợ, thiên kiêu hơi yếu một chút đều khó có thể sống sót ra ngoài." Tô Ngự nói giọng nghiêm túc.
Uy năng của biển sát khí này cực lớn, như Thiên Uy, e rằng người sống sót trong Thiên Ma ao chỉ còn lại hắn, Thiên Âm và Phương Ma.
Thiên Vũ thời gian đoạn ngắn
Lâm Diệp vác trường thương vĩnh hằng, đang chém giết cùng mười sáu kẻ địch.
16 người này đều rất mạnh, là yêu nghiệt của Nhân tộc, chiến lực cùng cấp rất đáng sợ, có tiềm lực tấn thăng lên Vũ Trụ Tôn Giả!
Hô ~
Lâm Diệp đánh lui ba người, một chiêu hồi mã thương, lại đánh lui thêm hai người.
Hỗn Độn chi nhân!
Đại thần thông Hỗn Độn được thi triển, 3000 Hỗn Độn Ma Thần theo Lâm Diệp chém giết, 3000 thần linh Hỗn Độn lấy Lâm Diệp làm trung tâm, hình thành chiến trận, khiến chiến lực của Lâm Diệp tăng mạnh.
Bên ngoài chiến trường, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, lẳng lặng nhìn Lâm Diệp chiến đấu.
"3000 thần linh đặc thù được diễn hóa ra, phối hợp cùng bản tôn, lại còn hoàn mỹ không tì vết, chiến kỹ rất khá."
Thiếu niên bình phẩm chiến pháp của Lâm Diệp.
Nếu người khác nói lời bình phẩm như vậy, e rằng mọi người đều sẽ cho rằng đối phương đang ra vẻ.
Nhưng lời bình phẩm của thiếu niên này, không ai nghi ngờ cả.
Vì sao ư?
Bởi vì hắn tên là Thiên Vũ!
Thiên Vũ vừa là đạo hiệu, cũng là tên của hắn.
16 người đang chiến đấu với Lâm Diệp chính là tùy tùng của hắn.
Trong tương lai, 16 người này chính là Mười Sáu Thiên Tướng đại danh đỉnh đỉnh!
Mười Sáu Thiên Tướng đi theo Thiên Vũ chinh chiến Lục Hợp Bát Hoang, quét ngang cửu thiên thập địa, chiến khắp Chư Thiên vạn giới.
Chiến lực cùng cấp đáng sợ, hiếm có đối thủ.
Bọn hắn chỉ nghe mệnh lệnh của Thiên Vũ!
Ngay cả Nhân Hoàng cũng không thể ra lệnh cho bọn họ!
Mười Sáu Thiên Tướng khi ở cảnh giới Thần Vương, đã từng hợp lực diễn hóa chiến trận vô địch, chém giết một vị Vũ Trụ Tôn Giả!
Chiến tích huy hoàng như vậy, khiến Mười Sáu Thiên Tướng tràn ngập màu sắc truyền kỳ.
Có người từng nghi ngờ, Mười Sáu Thiên Tướng đều đã gần đạt tới Đại Đế, mặc dù chưa khác loại chứng đạo, nhưng nếu liên thủ lại, tuyệt đối có thể chiến với cường giả khác loại chứng đạo!
Lâm Diệp xuất hiện mười sáu ngày trước, vừa gặp mặt đã muốn khiêu chiến Thiên Vũ.
Thiên Vũ không hứng thú, liền để Mười Sáu Thiên Tướng đi chiến Lâm Diệp, hứa hẹn với Lâm Diệp, chỉ cần đánh bại được Mười Sáu Thiên Tướng, là có thể khiêu chiến hắn.
Kẻ yếu, không có tư cách khiêu chiến hắn!
Cường giả, cũng phải thông qua khảo nghiệm, mới có thể cùng hắn một trận chiến!
Từ lúc ban đầu hai bên giằng co, đến nay Lâm Diệp đã mơ hồ sắp trấn áp được Mười Sáu Thiên Tướng, thời gian mới chỉ trôi qua mười mấy ngày.
Tốc độ trưởng thành này, khiến Thiên Vũ cảm thấy hứng thú.
Có lẽ.
Hắn có thể tìm thấy cảm giác sung sướng khi được cùng cấp một trận chiến trên người Lâm Diệp.
Ánh mắt Lâm Diệp sắc bén, nàng không hề vui mừng vì áp chế được Mười Sáu Thiên Tướng.
Kẻ địch mà nàng nhắm tới, từ đầu đến cuối đều là Thiên Vũ!
Nàng muốn cùng Thiên Vũ một trận chiến!
Chứng minh đại đạo của mình!
"Các ngươi, cuối cùng cũng chỉ là đá đặt chân của ta!" Lâm Diệp cao giọng nói.
Mười Sáu Thiên Tướng không tin, "Thực lực của ngươi rất khá, nhưng chúng ta cũng chưa dùng hết toàn lực! Đừng tưởng nhận được truyền thừa của đại năng là có thể cùng Thiên Vũ một trận chiến! Sự cường đại của Thiên Vũ! Ngươi còn chưa hiểu rõ đâu!"
Trong lòng Mười Sáu Thiên Tướng, Thiên Vũ chính là đại danh từ cho sự mạnh nhất, không có tồn tại nào có thể vượt qua Thiên Vũ.
Nói Thiên Vũ là quái vật, đều là đang vũ nhục Thiên Vũ!
Quái vật, căn bản không đủ để hình dung Thiên Vũ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận