Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 707: chém yêu thần tử

Chương 707: Chém Yêu Thần tử
Rống!
Yêu Thần tử Khổng Tước hú dài, ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng lớn.
“Nhân tộc! Đáng chết! Ngươi vậy mà lại đạt được di vật của Chính Thiên Tôn!”
Yêu Thần tử Khổng Tước không tin đây là thiên cốt trời sinh của Tô Ngự, hắn nghi ngờ là Tô Ngự dẫm nhằm cứt chó, đạt được thiên cốt do Chính Thiên Tôn để lại!
“Chết!”
Tô Ngự trong chớp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Yêu Thần tử Khổng Tước, Như Ý Kim Cô Bổng trên không trung biến lớn, bị hắn dùng toàn lực vung xuống.
Oanh!
Yêu Thần tử Khổng Tước lại một lần nữa bị Tô Ngự đánh xuống lòng đất.
Việc cưỡng ép áp chế Yêu Thần tử Khổng Tước khiến ma vật bốn phía đều vô cùng kiêng dè Tô Ngự.
Một số ma vật hai mắt đỏ tươi không hề sợ hãi, bọn hắn đã bị khí tà ác hoàn toàn xâm chiếm, đã mất đi ý thức, từ lâu đã không biết tình cảm là gì, bọn hắn đều là cỗ máy giết chóc, nhìn thấy sinh linh là nổi điên.
Sau khi bị tiếng động hấp dẫn, bọn hắn điên cuồng lao đến.
Ma vật còn ý thức thì liên tiếp lùi về sau, không muốn đối đầu trực diện với Tô Ngự.
Ma vật không có ý thức giống như kẻ điên, nhào về phía Yêu Thần tử Khổng Tước đang nằm trên mặt đất.
So với Tô Ngự nhỏ bé, thân thể Yêu Thần tử Khổng Tước to lớn hơn, hiển nhiên càng phù hợp với tiêu chuẩn săn giết của bọn hắn.
Một con Ma Hổ thừa dịp Yêu Thần tử Khổng Tước chưa đứng dậy, nhào lên người hắn, bắt đầu cắn xé máu thịt.
Thân thể Yêu Thần tử Khổng Tước cứng rắn như thần kim, Ma Hổ gặm lên trên chỉ có thể gặm xuống một chút vụn thịt.
Tổn thương không lớn.
Nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.
Bị một đám ma vật đê tiện gặm cắn, khiến Yêu Thần tử Khổng Tước cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng lớn.
“Sao dám! Các ngươi sao lại dám!”
Yêu Thần tử Khổng Tước bỗng nhiên đứng dậy, thi triển Yêu tộc bảo thuật Mười Vạn Tám Ngàn Kiếm.
Bảo kiếm tạo thành dòng lũ, chém giết toàn bộ ma vật xung quanh!
Máu đen chảy thành sông, xương trắng chất thành núi, trong chớp mắt, hơn vạn ma vật bị đánh giết.
Thiên Ma ao rút ra tinh huyết của vạn ma vật, trả lại cho Yêu Thần tử Khổng Tước.
Mỗi phần trả lại đều rất ít, nhưng góp gió thành bão, cũng rất đáng kể, giống như một dòng máu tơ chảy vào cơ thể Yêu Thần tử Khổng Tước.
Vết thương ở ngực Yêu Thần tử Khổng Tước đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mười Vạn Tám Ngàn Kiếm!
Yêu Thần tử Khổng Tước lại một lần nữa thi triển bảo thuật công kích Tô Ngự, “Chiến!”
“Như ngươi mong muốn!”
Tô Ngự tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng, tay kia nắm chặt quai của Vực Sâu Ma Đỉnh, xem nó như một viên gạch lớn.
Vực Sâu Ma Đỉnh chắn phía trước, ngăn cản công kích Mười Vạn Tám Ngàn Kiếm.
Đương đương đương!
Tiếng va chạm vang lên không dứt bên tai, thần kiếm đánh vào Vực Sâu Ma Đỉnh, chỉ để lại vết trắng mờ nhạt.
Vực Sâu Ma Đỉnh có khả năng tự hồi phục, chưa đợi thần kiếm khoét sâu vết trắng thành lỗ thủng, ma đỉnh đã tự hồi phục rồi.
Tô Ngự chống đỡ áp lực, tiến sát lại gần Yêu Thần tử Khổng Tước.
Yêu Thần tử Khổng Tước phun ra một dòng Nhược Thủy, Tô Ngự ném mạnh Như Ý Kim Cô Bổng ra.
Như Ý Kim Cô Bổng còn gọi là Định Hải Thần Châm, không sợ thần thủy!
Khắc chế hệ Thủy!
Như Ý Kim Cô Bổng xuyên qua Nhược Thủy, không hề bị Nhược Thủy nuốt chửng.
Bành!
Như Ý Kim Cô Bổng đâm vào miệng rộng của Yêu Thần tử Khổng Tước.
Lớn!
To ra! Lớn!
Tô Ngự lẩm bẩm, Như Ý Kim Cô Bổng không ngừng biến lớn.
Miệng lớn của Yêu Thần tử Khổng Tước bị chống căng ra, tạo thành một đường cong kinh người.
Hắn cũng đang biến lớn, muốn thoát khỏi Như Ý Kim Cô Bổng.
Pháp lực của Tô Ngự tuôn ra, liên tục không ngừng tràn vào bên trong Như Ý Kim Cô Bổng.
Như Ý Kim Cô Bổng nhanh chóng biến lớn, rất nhanh đã biến thành một cây cột lớn thông thiên.
Yêu Thần tử Khổng Tước không thể theo kịp tốc độ biến lớn của Như Ý Kim Cô Bổng, miệng chim bị căng vỡ, mắt cũng bay ra ngoài.
Chịu thương tích như vậy Yêu Thần tử Khổng Tước vẫn chưa chết, lúc sắp chết hắn lại càng trở nên nguy hiểm hơn.
Thập Nhị Chuyển Vòng Trời!
Mười Vạn Tám Ngàn Kiếm!
Yêu Thần tử Khổng Tước điên cuồng thi triển hai đại bảo thuật, không màng hậu quả công kích Tô Ngự.
Thượng Thanh thần lôi!
Tử Tiêu thần lôi!
Tô Ngự điều khiển hai đại thần lôi va chạm, lôi quang cùng bảo kiếm, kim quang va chạm tạo thành vụ nổ lớn.
Oanh!
Khói trắng bốc lên, bao phủ toàn bộ khu vực vạn dặm.
Tô Ngự có Hỏa Nhãn Kim Tinh, rất nhanh đã nhìn xuyên qua sương trắng, tìm thấy Yêu Thần tử Khổng Tước.
Sau khi điên cuồng thi triển xong hai đại bảo thuật, trạng thái Yêu Thần tử Khổng Tước rất tệ, thân thể khô quắt, cơ bắp teo lại, cho dù có may mắn thoát khỏi tay Tô Ngự, cũng chỉ có thể sống tạm bợ.
Bản nguyên của hắn đã tổn thương, tiềm lực cạn kiệt, đã là một phế vật.
Hiển nhiên
Yêu Thần tử Khổng Tước không muốn sống tạm bợ như vậy, hắn tìm kiếm tung tích Tô Ngự, muốn cùng Tô Ngự chém giết đến cùng.
“Nhân tộc! Ngươi ở đâu! Mau ra đây!” Giọng Yêu Thần tử Khổng Tước khàn đặc, không còn vẻ cao ngạo trước đó.
“Tiễn ngươi một đoạn đường.” Tô Ngự giơ tay, định thi triển tuyệt sát cuối cùng.
Chợt
Một bóng đen lướt qua, giọng Yêu Thần tử Khổng Tước im bặt.
Sinh mệnh khí tức của hắn tụt xuống, rất nhanh đã chết hoàn toàn.
Ai!
Tô Ngự nhìn về phía bóng đen kia, tốc độ đối phương rất nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt của Tô Ngự.
“Lại dám đoạt mạng trước mặt ta, thật to gan!”
Bóng đen từ từ hiện ra chân thân, chỉ thấy một nữ tử lãnh diễm, mặc trường bào màu đen, đôi chân dài được bao bọc bởi tất lưới, trên tóc cài chiếc trâm đen phát sáng.
Nữ tử lãnh diễm khí thế phi phàm, ma tính mười phần.
“Yêu Thần tử đã bị ngươi đánh bại, ta là đang giúp ngươi kết liễu hắn.
Hắn còn át chủ bài, nếu để hắn tung át chủ bài ra, cũng không tốt cho chúng ta.” Giọng nữ tử lãnh diễm lạnh như băng, rất phù hợp với hình tượng của nàng.
Là Thôn Thiên Ma Thể!
Vợ tương lai của Thiên Ma Cổ Hoàng!
Hiện tại, có lẽ vẫn chưa thành lão bà của hắn.
Khó trách bị A Nam Khắc gọi là bảo bối.
“Tên của ngươi.”
Nữ tử lãnh diễm nhìn Tô Ngự thật sâu, “Thiên Âm!
Nhân tộc lại có thể xuất hiện thiên tài yêu nghiệt như ngươi, thật sự không thể tưởng tượng nổi, nói cho ta biết tên của ngươi.”
Việc Tô Ngự đánh bại Yêu Thần tử Khổng Tước, là kết quả nàng không thể ngờ tới.
Thực lực của Yêu Thần tử Khổng Tước rất mạnh, ngay cả nàng cũng không dám nói có thể hạ gục hắn mà không tổn hao gì.
Đối phương được tôn xưng là Yêu Thần tử, cũng đủ thấy địa vị và thực lực của hắn.
Nếu không có thực lực, hắn không gánh nổi xưng hô Yêu Thần tử này.
Nếu Yêu Thần tử bị Phương Ma đánh bại, nàng còn thấy có thể chấp nhận, nhưng lại bị một Nhân tộc `danh bất kinh truyền` đánh bại, quả thực là nhất thời không thể tiếp thu.
“Tô Ngự!”
Tô Ngự liếc mắt về phía bên trái Thiên Âm, thản nhiên nói: “Trốn trong bóng tối làm gì? Không nhận ra người quen sao?”
Oanh!
Một đạo hắc quang mang theo thế trùng thiên đánh tới!
Thái Sơ chi quang!
Tô Ngự quả quyết thi triển thần kỹ thiên cốt, uy lực của đạo hắc quang này cực lớn, ngay khoảnh khắc nó xuất hiện, Tô Ngự liền cảm thấy nguy cơ.
Nếu bị hắc quang đánh trúng!
Hắn sẽ bị trọng thương!
Oanh!
Hắc quang và Thái Sơ chi quang va chạm vào nhau.
Hắc quang vô cùng bá đạo, muốn nuốt chửng Thái Sơ chi quang.
Thái Sơ chi quang còn bá đạo hơn, phân giải hắc quang từng chút một, hai luồng sáng ngang tài ngang sức, giằng co trên không trung một lát rồi nổ tung vang trời.
Khí lãng sinh ra từ vụ nổ thổi bay mấy ngàn ma vật, ngay cả thần linh cũng không ngăn được luồng khí lãng mạnh mẽ này!
Thân ảnh Phương Ma từ trong bóng tối bước ra, thần sắc ngả ngớn, thấy công kích của mình bị chặn lại, hắn vỗ tay tán thưởng.
“Không tệ, thật sự rất không tệ, chỉ là Nhân tộc mà lại có thể đỡ được một kích tiện tay của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận