Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 166: Khó khăn

Chương 166: Khó khăn
"Truyền thừa thần Đông phương?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, bây giờ trên thế giới, những gì liên quan tới truyền thừa của thần minh phương Đông đều khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Hai truyền thừa này đều ở cấp bậc siêu việt Thần Vương.
"Thật sự là làm người ta hâm mộ." Bàn tử hâm mộ nói.
"Có gì mà hâm mộ, đều chỉ là cấp bậc Chủ Thần mà thôi, chỉ là thuộc thần hệ khác biệt." Hoàng Thiên Hoàng lắc lắc đầu.
"Không giống đâu, trong các Chủ Thần cũng có kẻ mạnh người yếu, truyền thừa kia của ngươi nói không chừng cũng rất mạnh."
Thật ra truyền thừa của Bàn tử cũng rất mạnh, là người cùng thế hệ với Thần Vương Zeus, từng tham gia thảo phạt Thần Vương đời thứ hai.
Mặc dù không đạt đến cấp bậc Thần Vương, nhưng ở cấp bậc Chủ Thần, cũng là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
"Vậy hẹn nhau 9 giờ sáng mai cùng nhau thức tỉnh, để thế giới phải khiếp sợ đi!" Tô tửu đứng dậy, lớn tiếng nói.
"Đúng là ác thú vị."
Hoàng Thiên Hoàng mỉm cười, nhưng cũng rất hưởng thụ niềm vui thú này, chỉ khi ở cùng ba người bọn họ, hắn mới có thể nhớ lại, bản thân cũng là một người trẻ tuổi.
"Tuổi trẻ thật tốt, vô ưu vô lự, đáng tiếc, ta đã định trước không thể có những ngày tháng đó." Hoàng Thiên Hoàng thầm nghĩ trong lòng.
Tình hình Hoàng gia rất phức tạp, phụ thân hắn bây giờ, gia chủ Hoàng gia, là một kẻ điên, ông ta rất không thích Hoàng Thiên Hoàng, cho dù Hoàng Thiên Hoàng hết sức ưu tú.
Chỉ vì một nguyên nhân rất ngây thơ.
Chỗ sâu trong con ngươi của mọi người Hoàng gia đều có một hình chữ thập, nhưng Hoàng Thiên Hoàng không có, nên luôn không được yêu thích.
"Chữ thập vàng? Vinh quang tổ tiên? Ta không cần thứ đó, chỉ cần cho ta đủ thời gian, ta chắc chắn sẽ vượt qua tiên tổ."
Hoàng Thiên Hoàng cầm điện thoại di động lên, tạm biệt những người khác, lặng lẽ gửi đi.
"Pho tượng thần kia không thể cho ngươi, nhưng pho tượng thần thú kia có thể cho ngươi, thế nào?" —— Hoàng Thiên Hoàng
Tô Ngự nhếch miệng, gã này quả nhiên bị lừa rồi, "Tùy ngươi." —— Tô Ngự
Hoàng Thiên Hoàng thấy tin nhắn của Tô Ngự xong, hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nói, mục đích của Tô Ngự không phải pho tượng thần khỏa thân kia?
"Được!"
Nhưng hắn cũng biết rõ, không thể tùy tiện thay đổi, nếu bây giờ hắn lại đổi ý, Tô Ngự chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó có thể sẽ gà bay trứng vỡ.
"Ta đặt tượng thần dưới gốc đại thụ ở chỗ cao nhất trong rừng Hỏa Tang." —— Hoàng Thiên Hoàng
"Được!"
Tô Ngự cố nén vui sướng, yên lặng ngồi trên tảng đá lớn, không đi lấy tượng thần Huyền Vũ ngay lập tức.
Elsa đi đến sau lưng Tô Ngự, "Bọn họ đi rồi."
Ha ha ha ha! ! !
Tô Ngự không nhịn được nữa, cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
"Sao thế? Có chuyện gì vui à?" Chung Tử Hàm bước những bước chân mèo, dáng vẻ thướt tha đi tới.
"Chuyện tốt! Chuyện tốt!" Sau đó Tô Ngự kể lại chuyện vừa rồi cho mấy vị sư tỷ nghe.
Nghe xong chuyện Tô Ngự trêu đùa Hoàng Thiên Hoàng, mà Hoàng Thiên Hoàng còn hứng khởi rời đi, đoán chừng trong lòng còn nghĩ Tô Ngự là người tốt.
Trưởng Tôn Xuân Lam không nhịn được bật cười, cơn tức giận của giai đoạn "đại di mụ tới" này hoàn toàn tan biến.
"Tên ngốc đó."
Thân ảnh Chung Tử Hàm lóe lên, khi nàng quay về lần nữa, tượng thần Huyền Vũ cũng theo về cùng.
Tô Ngự nhìn pho tượng rùa rắn uy vũ bá khí này, lòng kích động khó tả thành lời.
Một trong Thiên Địa Tứ Linh.
Là tồn tại có đẳng cấp cao hơn Cửu Thiên Huyền Nữ.
"Pho tượng thần này cho ai đây?" Tô Ngự gãi đầu.
"Để lại cho Thất muội đi, nàng còn chưa có truyền thừa." Doãn Tiên Nhi nói.
Thất sư tỷ?
Trong đầu Tô Ngự hiện lên hình ảnh một tuyệt sắc nhân gian thành thục, cực kỳ có khí chất, nhưng vẻ đẹp của nàng khác với sự gợi cảm của Chung Tử Hàm, cũng khác với vẻ quyến rũ của Elsa.
Dáng người và khuôn mặt nàng đều vô cùng mê người, thuộc tuýp thành thục, nhưng cách ăn mặc lại thích kiểu tiểu nữ sinh, tương tự phong cách của Thái Vân Vận.
Điều khiến Tô Ngự nhớ sâu sắc là ánh mắt của nàng, nàng là con lai mà, sở hữu một đôi dị đồng, một mắt màu vàng kim, một mắt màu lam nhạt, như hai viên đá quý lấp lánh sáng chói.
Đồng thời nàng có mái tóc bạc buông dài, cực kỳ mềm mại, trước đây Tô Ngự rất thích xoa tóc nàng.
"Lâu rồi không gặp Thất sư tỷ." Tô Ngự lẩm bẩm.
"Thất muội rất bận, nàng đã kế thừa thế gia của mình, bây giờ là gia chủ một thế gia, đồng thời ~" Doãn Tiên Nhi kéo dài giọng.
"Đồng thời cái gì?" Tô Ngự tò mò hỏi.
"Thế gia kia là chuẩn bị cho ngươi đấy, lúc nàng nhậm chức, đã tự đặt mình làm gia chủ phu nhân, thay mặt quản lý gia tộc, đợi đến khi ngươi đến, là có thể trực tiếp nắm quyền kiểm soát thế gia."
Doãn Tiên Nhi cười nói.
Tê ~ Thật là hào phóng!
Tô Ngự ngược lại hít một hơi khí lạnh, Thất sư tỷ ra tay cũng quá hào phóng rồi!
"Đây chính là lý do vì sao Thất muội vẫn luôn không trở về."
Ừ!
Tô Ngự gật gật đầu, sao hắn lại hoàn toàn khác biệt với những kẻ xuyên việt khác thế này?
Không có khởi đầu phế vật gì cả, cũng chẳng có độ khó địa ngục nào, bắt đầu đã có 9 vị sư tỷ cưng chiều hắn, còn có một thế gia cường đại làm chỗ dựa.
Phụ thân và gia gia đều là cường giả nổi danh thế giới, tất cả những điều này gộp lại, cho Tô Ngự biết một việc.
Hắn không phải nhân vật chính!
Theo nhận biết của Tô Ngự, nhân vật chính đều khởi đầu là đồ bỏ đi, không phải phế nhân thì cũng kinh mạch đứt đoạn, đồng thời người thân trong thế gia đều cực kỳ chán ghét hắn, muốn trừ khử hắn.
"Trời ạ, ta không phải là bao kinh nghiệm trong truyền thuyết, là đại phản diện cuối cùng đấy chứ?"
Tô Ngự nghĩ đến nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, nếu hắn đoán không sai, trong số những kẻ ngưỡng mộ các sư tỷ chắc chắn có một tên bỏ đi, nhưng mấy ngày gần đây dường như đã thay đổi thành người khác, bắt đầu quyết chí tự cường.
Khi hắn biết sư tỷ bị ta chiếm được, chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, sau đó siết chặt nắm đấm, thề phải diệt trừ ta.
Không không!
Cũng có thể là ta đoán sai rồi!
"Tiểu Ngự, Nhị muội gửi tin tức, bảo chúng ta hai ngày nữa qua đó một chuyến, nàng muốn từ hôn ước kia." Doãn Tiên Nhi chợt nói.
Sắc mặt Tô Ngự cứng đờ, quay đầu một cách máy móc, "Hôn ước gì?"
Doãn Tiên Nhi thấy dáng vẻ này của Tô Ngự, tưởng hắn hiểu lầm gì đó, "Không phải như ngươi nghĩ đâu, hôn ước của Nhị muội không phải do nàng định, nàng căn bản không quen biết người đàn ông kia, là do phụ thân nàng từng thiếu nợ ân tình, sau đó lúc Nhị muội vừa mới sinh ra đã định ra hôn ước."
Rầm!
Ta dựa vào!
Sao tình tiết càng ngày càng không đúng thế này!
Không phải thế này!
"Người kia có phải là một tên bỏ đi không?"
Ngô ~~ "Biết nói thế nào đây, nghe nói ban đầu đúng là một tên bỏ đi, trước 12 tuổi, biểu hiện của hắn đều rất ưu tú, cơ thể hấp thu linh khí cực kỳ nhanh chóng, nhưng sau 12 tuổi, không biết vì lý do gì, tốc độ hấp thu của hắn giảm mạnh, còn không bằng người bình thường, cuối cùng trở thành một phế vật không cách nào hấp thu linh khí.
Nhưng không biết tại sao, một thời gian trước hắn giống như biến thành người khác, thiên tư của hắn đã khôi phục, đồng thời còn đáng sợ hơn trước kia, có điều Nhị muội căn bản không thích hắn, lòng nàng đều đặt ở chỗ ngươi cả rồi. Trước đây nàng đã đề cập với gia tộc rất nhiều lần, nhưng vì lúc đó biểu hiện của ngươi bình thường, lại không có thế lực chống lưng.
Cho nên Doanh gia vẫn luôn không đồng ý để Nhị muội giải trừ hôn ước, cứ kéo dài mãi đến hiện tại. Khi ngươi trở thành Thần tử, Doanh gia mới nới lỏng thái độ, nhưng vị hôn phu của nàng đột nhiên quật khởi, khiến người nhà nàng cho rằng ngươi không phải người xứng đôi với Nhị muội, hiện đang do dự. Nhị muội muốn ngươi qua đó một chuyến, thuyết phục người nhà nàng." Doãn Tiên Nhi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận