Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 242: Anh Hùng Giáo Hội ( tết nguyên đán thứ 87 càng )

Chương 242: Anh Hùng Giáo Hội
“Máu của ngươi làm thế nào chảy ra vậy? Chẳng lẽ trên thế giới này còn có người làm ngươi đổ máu được sao?” Tô Ngự tò mò hỏi.
“Là máu chảy ra vào ngày đó khi chống lại dị tượng của ngươi, bị thị vệ thân cận của ta thu lại, sau đó một người trong số đó đã phản bội ta, ban đầu nàng định đem máu của ta bán cho Hắc Ám Giáo Đình. Dù sao kẻ đam mê nhất đối với huyết dịch chính là lão hấp huyết quỷ kia của Hắc Ám Giáo Đình, có thể bán được giá tốt, nhưng nàng không ngờ rằng, nội bộ Hắc Ám Giáo Đình cũng có rất nhiều người của Thần Đình. Sau khi chuyện này bị ngăn lại, nàng dứt khoát công khai luôn, để cả thế giới đều biết Già Nam Thành đấu giá máu của ta, nàng muốn cường giả toàn thế giới gây áp lực cho ta.”
Lâm Diệp nói đến đây lắc đầu, nàng ở trên đế vị đã ngàn năm, đã thấy quá nhiều sự phản bội, có kẻ phản bội vì tiền tài, có kẻ phản bội vì cừu hận, cũng có kẻ vì một số lý do ‘loạn thất bát tao’.
Rất nhiều, rất nhiều.
Thế giới này vốn là một thế giới dị dạng, đã phát triển một cách dị dạng, nhân loại đã quên đi sự bất đắc dĩ khi thiên đình vũ trụ từng phủ xuống, khi đó, lực lượng khoa học kỹ thuật vốn vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị hủy diệt.
Nhân loại đã tốn trọn vẹn mấy vạn năm mới bảo vệ được chủng tộc không bị tuyệt diệt, sau đó lại tốn thêm mấy vạn năm nữa mới phát triển đến tình trạng bây giờ.
Khoa học kỹ thuật của nhân loại từng có sự đứt gãy!
Đứt gãy mất mấy vạn năm!
Nhưng điều này cũng không khiến nhân loại rút ra bài học!
Hiện tại nội đấu quá nghiêm trọng, bất luận là Đông phương hay Tây phương đều như vậy, trước đó Hắc Ám Giáo Đình khai chiến với Đại Hoa Quốc, nàng đã vô cùng không thích.
Vô số cường giả đã chết, nếu như khi đó Thiên Đình lại một lần nữa giáng lâm, thì phải đối phó thế nào?
Những năm gần đây, Thần Đình vẫn luôn không khuếch trương, mục đích là để cho đông đảo thế lực phát triển lực lượng, ai ngờ thực lực không tiến mà còn thụt lùi, rất nhiều thế lực vì không có Thái Âm Huyền Nữ áp chế, đã khai chiến lẫn nhau, dẫn đến thực lực tổng thể của Tây Đại Lục còn không bằng thời đại Thái Âm Huyền Nữ.
Đây cũng là lý do vì sao Thần Đình yên lặng ngàn năm lại một lần nữa vươn nanh vuốt, không chỉ vì đặt nền móng cho Tô Ngự, mà còn vì Lâm Diệp không nhìn nổi nữa.
Một đám gia hỏa tầm nhìn hạn hẹp!
Chỉ biết dùng vũ lực đối với nội bộ, không hề cân nhắc chút nào đến tình thế tương lai.
“Phía sau Già Nam Thành, rốt cuộc là ai? Lại dám không để ý đến uy danh của ngươi?”
“Chủ nhân thực sự phía sau Già Nam Thành là Anh Hùng Giáo Hội. Bọn hắn tự xưng là người tạo thần, tất cả thành viên gia nhập tổ chức của bọn hắn đều được gọi là anh hùng, cũng phân cấp tất cả anh hùng, gồm cấp S mạnh nhất, cấp A, B, C, D và cả 'bất nhập lưu'. Đám gia hỏa này cực kỳ ác liệt, những kẻ bên trong đều là hạng người ‘cắm bảng giá trên đầu chi đồ’! Không một ai là người tốt đúng nghĩa! Là một tổ chức được tạo thành bởi một kẻ đáng thương, trong những năm tháng dài đằng đẵng, tổ chức này dần trở nên dị dạng, lý niệm của tổ chức cũng thay đổi, trở nên cực đoan không gì sánh được, chính là một đám tên điên.” Lâm Diệp lắc đầu, nói với vẻ vô cùng khinh bỉ, giảng giải về thế lực này cho Tô Ngự.
“Người sáng lập là một kẻ đáng thương, trước kia bị cha mẹ mình bán vào viện nghiên cứu đổi lấy tiền, sau đó viện nghiên cứu cải tạo thân thể nàng, biến một bé gái thành bé trai, rồi dung hợp gen huyết mạch của mấy chục loại linh thú cường đại vào cơ thể. Cuối cùng, cô gái không chịu nổi sự phản phệ do dung hợp huyết mạch, mất đi lý trí, biến thành một kẻ điên. Người của viện nghiên cứu trực tiếp từ bỏ hắn, ngay lúc tổ chức định tiêu hủy hắn, hắn chợt khôi phục lý trí, đồng thời thực lực tăng mạnh, giết rất nhiều nghiên cứu viên, trốn thoát khỏi nơi đó. Thành lập Anh Hùng Giáo Hội, ban đầu hắn triệu tập một số cô nhi gia nhập, cùng nhau trở nên cường đại, mục đích ban đầu là tốt, cứu vớt tất cả cô nhi và những đứa trẻ bị tra tấn. Hiện tại đã biến chất thành việc tạo ra thần, muốn thay đổi thế giới này.”
“Ngươi có biết, muốn tạo ra một anh hùng thì cần gì không?” Lâm Diệp chợt hỏi.
Tô Ngự sững sờ trong chớp mắt, sờ cằm, lập tức mở miệng: “Lực lượng cường đại? Một trái tim chính nghĩa? Còn có dũng khí gánh vác trách nhiệm?” “Ngươi có biết làm cách nào để tạo ra những tình cảm này không?” Lâm Diệp hỏi lại.
“Sống trong một hoàn cảnh gia đình thật tốt, được cha mẹ dạy bảo, thầy cô dẫn dắt, còn có bạn bè khuyên nhủ?” “Không!” Lâm Diệp lắc đầu, lộ vẻ mặt chán ghét: “Là cho hắn một cuộc đời tồi tệ, vào lúc hắn đen tối nhất, cho hắn một chút ánh sáng, một chút xíu tình yêu.” Tô Ngự ngây người, lại còn có cách làm như vậy ư?
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như đúng là như vậy thật, rất nhiều anh hùng lúc nhỏ đều không bình yên, đều vô cùng lận đận, khiến người ta không hiểu nổi làm sao họ lại trở thành anh hùng.
Ực!
Tô Ngự nuốt nước bọt, hắn dường như đã biết kế hoạch tạo thần của Anh Hùng Giáo Hội, nghĩ kỹ lại thật đáng sợ.
“Thật sự có tổ chức như vậy sao?” “Nếu là một bé trai, bọn hắn sẽ sắp xếp một bé gái xuất hiện vào lúc đen tối nhất của cậu bé đó, cho hắn một chút xíu tình yêu mà hắn chưa từng trải nghiệm, chỉ cần một chút xíu, cậu bé sẽ lún sâu. Nếu là bé gái, sẽ xuất hiện một lão nhân hiền lành, vào lúc cô bé yếu đuối nhất, trao cho nàng sự yêu mến, cũng chỉ cần một chút xíu, rất nhiều chuyện đều là như vậy. Giống như ta cũng vậy, vào lúc trong lòng ta tình cảm dao động, thêm nữa ban ngày bị lão phụ thân mắng không có lão công, thì gặp ngươi. Cái hành động nhỏ đó của ngươi, nhìn thì đơn giản, tưởng như không có gì, nhưng lại khiến lòng ta rất dễ chịu. Ta đã từng tốn cả một ngày muốn xóa ngươi khỏi tâm trí, nhưng hình như ta thất bại rồi, sau đó ta không che giấu nữa, yêu chính là yêu, ta là Đế giả, Đế giả sẽ không giấu diếm.” Lâm Diệp nói.
Tô Ngự nắm chặt tay nàng, ai có thể ngờ, chính cái hành động nhỏ lúc trước đó lại chiếm được trái tim của một Nữ Đế?
Nếu để người đời biết, e rằng sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm.
Lại còn có cách làm như vậy.
“Đàn ông thực ra chẳng có ai tốt cả, ta biết.” Lâm Diệp chợt nói.
Tô Ngự sững sờ, sao đột nhiên lại lái sang chuyện đàn ông không tốt đẹp gì?
“Vậy mà ngươi còn thích một kẻ không tốt đẹp như vậy.” Tô Ngự trợn mắt.
Hì hì ~ Lâm Diệp cười hì hì, đúng vậy đó, biết rõ đàn ông đều như thế này, nhưng vẫn không khống chế nổi bản thân.
“Bọn hắn không chỉ tạo ra anh hùng, còn tạo ra cả những hạt giống hắc ám.” “Ta biết, cho hắn một tuổi thơ tươi sáng, sau đó để nó trở nên tồi tệ không gì sánh được, nhưng lại để lại một chút hi vọng, vì chút hi vọng đó, vô số hắc ám sẽ sinh ra.” Đúng vậy đó!
“Ngươi không tức giận sao? Thuộc hạ của ngươi phản bội ngươi, lại là thị vệ thân cận của ngươi?” Tô Ngự hỏi.
“Quen rồi, ngàn năm nay, kẻ phản bội ta không có mười nghìn cũng phải mấy nghìn. Bọn hắn đều cho rằng thực lực của ta không đủ để áp chế thế giới, thực tình không biết, dù cho tất cả cường giả trên bảng Thiên Long cùng xông lên, cũng không phải là đối thủ của ta. Những trận chiến trước đó chỉ là để mài giũa thực lực của bọn hắn mà thôi. Dù là trận chiến trước đây giữa ta và Michael Nhị Thế, rất nhiều người đều cho là ta thắng hiểm một chiêu, nhưng trận đó ta chỉ dùng sáu phần thực lực.” Lâm Diệp thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận