Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 486: ngươi biết ta?

Hô ~ Hay là mau trở về thôi.
Tô Ngự thầm nghĩ trong lòng, Hứa Cửu không thấy sư tỷ, vẫn rất nhớ nhung.
Chuyện liên quan đến giải thi đấu thanh niên học viện thế giới, qua một thời gian nữa sẽ được chính thức công bố ra ngoài. Đến lúc đó, có thể báo danh thông qua thế lực trực thuộc, hoặc học viện, cũng có thể tự mình báo danh trên mạng.
Đây là một giải thi đấu hướng đến toàn thế giới.
“Lão sư hẳn là sẽ liên hệ ta thôi.” Tô Ngự nghĩ đến vị lão sư kia, nhếch miệng lên.
Cuộc thi đấu này, thật ra hắn cũng không để tâm lắm. Thái Vân Vận cũng nằm trong độ tuổi quy định, tương tự có thể dự thi. Dựa vào thực lực của Thái Vân Vận, hoàn toàn có thể quét ngang một đường, không cần hắn ra tay.
Giống như Đoan Mộc Ngạo Sương, Duẫn Tiên Nhi, Doanh Nhạn Hạm đều nằm trong độ tuổi quy định.
Tô Ngự xoa cằm, vừa đi vừa nghĩ, cuộc thi đấu này quy định là dưới 30 tuổi.
Ở xã hội hiện đại, dưới 30 tuổi thì tương đương với kiếp trước dưới 5 tuổi mà còn dự thi.
A ~ Tô Ngự khẽ “Di” một tiếng. Phía trước trên đường phố, có hai muội tử đang nằm, mặc quần đùi, áo hở rốn, vô cùng gợi cảm. Đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, rất thu hút sự chú ý.
Nghệ thuật trình diễn?
Tô Ngự kinh ngạc nghĩ thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có một quán rượu tên là “Hằng Nguyên”.
Tô Ngự bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là hai muội tử say rượu.
Xem ra, lát nữa sẽ có người “nhặt xác” mang đến một nhà nghỉ nhỏ không cần xuất trình căn cước, ngày hôm sau tỉnh lại, hai muội tử phát hiện mình đã mang thai.
Chắc là quá trình như vậy rồi.
Tô Ngự đầy hứng thú quan sát từ cách đó không xa, nhưng không có ý định nhặt xác.
Hắn là thân phận gì chứ?
Cần phải nhặt xác sao?
Chỉ cần hắn tùy tiện thả ra một câu, đám muội tử xếp hàng từ thành Hy Vọng đến Đại Long Thành cũng không thành vấn đề.
Nhặt xác đơn giản là đang làm ô nhục phong cách của Tô gia.
Hắn chỉ là có chút hứng thú, muốn xem sự việc sẽ phát triển như thế nào mà thôi.
Xung quanh có mấy người trẻ tuổi đã đi qua đi lại đầu con đường kia năm sáu lần, rõ ràng là đang quan sát tình hình.
Trong đó còn có hai người nhìn chằm chằm Tô Ngự, giống như sợ hắn sẽ cướp mất vậy.
“Huynh đệ, ngươi có muốn cùng tham gia không?” một gã nam tử lên tiếng hỏi.
Tô Ngự chỉ vào mình, có chút kỳ quái nói: “Ngươi đang nói ta sao?” “Đương nhiên là nói ngươi rồi, ngươi ở đây nhìn nửa canh giờ, nghĩ gì bọn ta đều biết. Ngươi hẳn là lần đầu tiên nảy sinh loại ý nghĩ này, còn hơi câu nệ, chưa dám làm đúng không? Yên tâm đi, theo ca đây, nhất định cho ngươi húp miếng canh.” Gã nam tử khẽ giọng nói.
Ha ha ha!!
Tô Ngự cười to, tiếng cười rất lớn. Sắc mặt gã nam tử đại biến, vội vàng ngăn lại.
“Ngươi nói nhỏ chút! Tiếng lớn quá, đánh thức hai người họ thì làm sao bây giờ?” Gã nam tử hốt hoảng nói.
“Huynh đệ, ngươi nên cân nhắc một chuyện khác, đó là ngươi có phá phòng được không.” Tô Ngự nghiêm túc nói.
Gã nam tử mới chỉ là Nhất phẩm, mà hai nữ tử nằm trên đất, một người là cảnh giới Thất phẩm, một người là cảnh giới Ngũ phẩm, thực lực đều không tầm thường. Thân thể nhỏ bé của gã nam tử kia, dù có dùng sức đâm cũng chưa chắc vào được.
Điều này khiến Tô Ngự nghĩ đến chuyện mình suýt lật xe lần trước, may mà huyết mạch Tổ Vu đủ mạnh, nếu không thì mình thật sự đã có bóng ma tâm lý rồi.
Điều này cũng khiến Tô Ngự nhận ra một điều!
Những câu chuyện gọi là cường giả kết hợp với kẻ yếu đều là giả!
Nào là Nữ Vương gả cho tên tiểu tử nghèo, hay bá chủ một phương cưới một người bình thường, cả đời chỉ yêu một người.
Loại chuyện thứ nhất căn bản không khoa học, giống như Tô Ngự đã nói, ngươi còn không phá phòng nổi thì chơi cái rắm à. Coi như Nữ Vương tự mình phong ấn nhục thân cũng vô dụng thôi, ai cũng biết, lúc vận động rất dễ bị kích động, một khi kích động, ‘răng rắc’ một tiếng, là ngươi đoạn tử tuyệt tôn luôn.
Ngươi nói không kích động?
Không kích động thì Nữ Vương việc gì phải gả cho ngươi?
Loại chuyện thứ hai thì Tô Ngự cảm thấy có chút tính khoa học hơn, mặc dù khá vô nghĩa, nhưng hoàn toàn chính xác là có thể làm được.
Mà khoan đã, tại sao ta lại đi giảng khoa học trong thế giới thần thoại nhỉ?
Tô Ngự đột nhiên rơi vào mờ mịt, đầu óc miên man suy nghĩ, khiến gã nam tử bên cạnh trợn tròn mắt.
Gã nam tử nổi giận, ta không thể phá phòng ư?
Hắn cũng là tay lái già đời, thoáng cái đã hiểu ý Tô Ngự, lập tức giận không kìm được.
Đàn ông kỵ nhất là bị người khác nói mình ‘không được’!
Khi hắn quay người, đi đến bên cạnh hai muội tử, chuẩn bị đưa tay nhấc người bỏ chạy thì chuyện xấu hổ đã xảy ra.
Hắn liếc thấy huy chương trước ngực hai nữ tử, phía trên khắc ba chữ “Viêm - Thiên - Tinh”.
Ba chữ này rất phổ thông, nhưng ý nghĩa nó đại biểu lại khiến người ta kinh hồn bạt vía. Chữ “Viêm” đại biểu cho Viêm Hoàng Học Viện, chữ “Thiên” đại biểu cho lớp Thiên, chữ “Tinh” đại biểu cho việc nàng tốt nghiệp học viện với thành tích Tinh anh.
Hai nữ tử đều có huy chương giống nhau. Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ cho là hàng giả, nhưng bây giờ thì khác, hắn vừa nghe Tô Ngự nói mình không cách nào phá phòng.
Kết hợp với hai cái huy chương này.
Hít~ Khá lắm, ta phải nói là quá khá lắm, vậy mà suýt nữa cưỡi nhầm, à 呸, là nhặt nhầm hai vị đại lão.
Hắn tay chân bé nhỏ, sao mà chọc nổi đại lão cấp bậc này, chuồn thôi, chuồn thôi.
Đợi đến khi Tô Ngự hoàn hồn, gã kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Chạy rồi à? Thật là mất hứng.” Tô Ngự bĩu môi.
“Ngươi nói có đúng không, tiểu muội muội?” “A, ngươi vậy mà phát hiện ra ta rồi? Chẳng lẽ truyền thuyết là thật, ngươi đã có được sức mạnh đáng sợ?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Tô Ngự, một bàn tay nhỏ kéo lấy vạt áo hắn.
Chủ nhân của giọng nói là một tiểu loli nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy đen phong cách Gothic, bên hông còn đeo một chiếc nơ bướm, trên đỉnh đầu cài chiếc kẹp tóc đan chéo màu đỏ thẫm, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ.
Nhìn qua giống như là... hợp pháp... loli?
Khóe mắt Tô Ngự cong lên, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
“Ngươi là ai?” Tiểu loli mắt rưng rưng, đáng thương nhìn hắn: “Đừng hung dữ như vậy mà, ta không phải kẻ địch của ngươi đâu. Ngược lại, ta còn từng giúp đỡ ngươi đó nha.” “Ta thật sự không nhớ là mình quen biết một vị cường giả như ngươi từ lúc nào.” Tô Ngự thản nhiên nói.
Tiểu loli này tạo cho hắn áp lực rất lớn, tuy còn kém xa Lâm Diệp và Long Tâm, nhưng cũng không hề tầm thường, ngang ngửa với các trưởng lão của Tô gia.
“Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi nha. Lúc trước sau khi ngươi cùng Tiên nữ Hái Lộ giết người xong, không xử lý thi thể, là ta giúp các ngươi xử lý đó.” Tiểu loli rõ ràng mang bộ dáng đáng thương, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác, giống như đang trêu chọc Tô Ngự vậy.
Đồng tử Tô Ngự hơi co lại. Tình huống hắn cùng Duẫn Tiên Nhi giết người chung chỉ có một lần duy nhất.
Đó là không lâu sau khi hắn vừa xuyên không tới, hắn cùng Duẫn Tiên Nhi đi mai táng sư phụ, lúc đó gặp phải ba kẻ mặc đồ đen, thực lực cực kỳ yếu kém.
Giết người xong, hai người bọn họ cũng chẳng để tâm, quay người rời đi.
Khi đó, tiểu loli này vậy mà lại ở gần đó? Còn nhìn chằm chằm vào hắn nữa?
Dựa vào!
Kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại!
Xem hành tung này thì chính là một lão âm hàng.
Tô Ngự thầm nghĩ trong lòng, cố gắng đè nén sát ý trong mắt: “Ồ? Vậy thì thật sự cảm ơn ngươi nhiều nha. Thế này đi, ngươi theo ta về Tô gia, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận