Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 96: Lộng lẫy cự hổ (Canh [3])

Chương 96: Lộng lẫy cự hổ (Canh 3)
"Cứu mạng a!"
Tô Ngự đang dạo bước trong rừng rậm ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng cầu cứu này nhưng lại không định tiến đến cứu viện.
Thế giới vốn tàn khốc, người học sinh kia chắc chắn cũng có truyền tống tinh thạch, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là trong lòng không nỡ bỏ cuộc, muốn thử vận may mà thôi.
Tô Ngự lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhưng dần dần, tiếng kêu cứu kia lại càng ngày càng gần.
"Trùng hợp như vậy sao?" Tô Ngự vừa nói xong.
Người học sinh kia liền xuất hiện ở trước mắt, hoảng hốt tháo chạy, sau khi nhìn thấy Tô Ngự ở phía trước, trong mắt hắn lóe qua một tia sáng.
Trong lòng hắn vang lên những giọng nói liên hồi.
Vượt qua hắn, chỉ cần vượt qua hắn, cự hổ tuyệt đối sẽ bỏ qua ngươi!
Ngươi không cần chạy nhanh hơn cự hổ, chỉ cần chạy nhanh hơn hắn, là có thể được cứu, mà ngươi cũng có thể thoát được kiếp nạn này, thành công tiến vào học viện hạng hai.
Đúng đúng!
Ta muốn vượt qua hắn!
Người học sinh này không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ lao về phía trước, vượt qua Tô Ngự.
Khi thân thể lướt qua Tô Ngự, hắn nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, vì tương lai của ta, van cầu ngươi hi sinh một chút!"
Tô Ngự sững sờ, tiểu tử này định xem hắn là dê thế tội sao?
Rống!
Lộng lẫy cự hổ gầm thét, xuất hiện ngay trước mặt Tô Ngự, thân thể khổng lồ bổ nhào về phía hắn.
"Có ý tứ!"
Tô Ngự nhếch miệng cười khẽ, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với dã thú đó!
Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, Phượng Sí Tử Kim Quan, Ngẫu Ti Bộ Vân Lý lần lượt được mặc lên người, hắn trông như con của thần linh, thần uy hiển lộ, hắn không rút Kim Cô Bổng ra, bởi vì không cần thiết!
Tô Ngự mạnh mẽ đánh ra một quyền, lực lượng mười vạn cân bộc phát, tạo thành một tiếng khí nổ, quyền tung ra kéo theo tiếng hổ báo sấm rền!
Tiếng nổ vang làm Lộng lẫy cự hổ kinh hãi.
Nắm đấm nhỏ của Tô Ngự rơi xuống người Lộng lẫy cự hổ, một luồng cự lực ngút trời truyền đến, thân thể Lộng lẫy cự hổ không tự chủ được ngã ngửa về phía sau.
Rống!
Lộng lẫy cự hổ ngã sõng soài trên mặt đất, làm tung lên một mảng bụi mù lớn, cây đại thụ gần đó rung chuyển dữ dội, lá cây ào ào rơi xuống.
Lộng lẫy cự hổ lắc lắc cái đầu hổ khổng lồ của mình, nó nổi giận, làm thú vương trong phạm vi 10 dặm, nó nào đã từng bị kẻ nào đánh ngã lăn quay ra đất như thế này.
Rống!
Người ta hễ nhắc tới hổ là sẽ nghĩ ngay đến thân thể cường tráng, nanh vuốt sắc bén cùng dáng vẻ uy phong của nó. Lão hổ thời cổ đại còn được xem là biểu tượng của sức mạnh, chính là Vương Giả trong các loài dã thú.
Mà Lộng lẫy cự hổ lại càng như thế, sau khi tiến hóa, cự hổ trở nên khủng bố hơn bội phần.
"Có chút thú vị!"
Tô Ngự hơi híp mắt lại, lực lượng của con cự hổ này cực kỳ mạnh mẽ, phải khoảng tám vạn năm ngàn cân.
Thêm vào đó thân thể nó khổng lồ, khi công kích, trọng lượng cơ thể sẽ làm tăng đáng kể lực công kích của nó.
Chiến!
Tô Ngự cùng Lộng lẫy cự hổ lao vào nhau chém giết, từng quyền tung ra, Lộng lẫy cự hổ cũng không hề nương tay, lợi trảo sắc bén vồ tới tấp lên người Tô Ngự.
Nếu không phải Tô Ngự có Thần giáp hộ thể, e rằng đã bị nó làm bị thương.
"Đã ghiền!"
Tô Ngự rống to, đây mới chính là sự lãng mạn của nam nhân, quyền quyền đến thịt, không có những thứ hoa mỹ màu mè, chỉ là cuộc chiến thuần túy nhất, cơ bản nhất.
"Giết!"
Tô Ngự đấm một quyền trúng ngay mắt cự hổ, máu tươi bắn tung tóe, đánh mù một mắt của Lộng lẫy cự hổ.
Lộng lẫy cự hổ đau đớn gào thét, trải qua một hồi chiến đấu, nó cũng nhận ra điều không ổn, nhân loại này không hề yếu ớt như những kẻ trước đây, lực lượng thậm chí còn mạnh hơn cả nó.
Nếu không phải bản thân có thể chất mạnh mẽ, đoán chừng đã sớm bị đánh chết rồi.
Nanh vuốt sắc bén mà bản thân vẫn luôn tự hào không thể nào phá vỡ được lớp phòng ngự của hắn, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, bản thân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Dần dần, Lộng lẫy cự hổ lộ ra vẻ sợ hãi.
Cảm nhận được ý nghĩ của Lộng lẫy cự hổ, Tô Ngự không khỏi thầm than trong lòng, quả nhiên như lời sư tỷ nói, dã thú sau khi tiến hóa đã có linh trí đơn giản, không còn là những con thú ngu ngốc nữa.
Người học sinh kia hoảng hốt chạy thục mạng, lao nhanh về phía trước, linh lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao, cuối cùng linh lực cạn kiệt, hắn đành phải dừng lại nghỉ ngơi.
Hộc hộc hộc!!
Hắn thở hổn hển, vịn vào một cây đại thụ bên cạnh, "Ta hẳn là đã thoát nạn rồi nhỉ, người kia chắc đã chết trong miệng cự hổ, có lẽ giờ này đã thành bữa ăn trong bụng nó rồi!"
Chợt.
Hắn nhìn thấy cảnh sắc phía trước, rừng rậm mênh mông, vô cùng hùng vĩ. Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ cảm thán trước cảnh sắc này, nhưng bây giờ hắn đang phải chạy trốn để giữ mạng.
"Nguy rồi! Lại chạy tới đỉnh núi!"
Nhìn vách núi dựng đứng trước mắt, hắn không khỏi nuốt nước bọt.
"Xong đời rồi!"
Giọng nói hắn tràn ngập tuyệt vọng, bây giờ đường lui đã bị cự hổ chặn lại, hắn đã không còn đường nào để trốn.
Rống!
Lộng lẫy cự hổ hét lớn một tiếng, bỏ chạy thục mạng. (Chú thích: Con hổ này đang bỏ chạy khỏi Tô Ngự từ trước đó).
Tô Ngự nhìn con cự hổ đang chạy xa dần, không lựa chọn truy đuổi. Nhiệm vụ của hắn là sinh tồn trong tiểu thế giới này, chứ không phải đi săn giết Linh thú.
"Hướng con cự hổ kia chạy trốn, hình như là phía đỉnh núi?"
Tô Ngự gãi đầu, vừa rồi người học sinh kia cũng chạy lên đỉnh núi, mà đỉnh núi lại là một vách đá, hoàn toàn không có đường khác để xuống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau.
Trận chiến vừa rồi, hắn không sử dụng thần thông của Tôn Ngộ Không, cũng không dùng đến Kim Cô Bổng, chỉ đơn thuần dùng lực lượng của bản thân để chiến đấu với cự hổ.
Về phần bộ Thần giáp kia, thực chất chỉ là hàng mã để làm cảnh, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực phụ trợ nào, chỉ là tương đối cứng rắn mà thôi.
Bộ Thần giáp này là Tôn Ngộ Không lấy được từ Long cung Đông Hải, là bảo vật mà Long Vương tặng cho hắn sau khi hắn cướp đi Kim Cô Bổng.
Phàm là người có chút đầu óc đều biết rõ, bảo vật này chỉ là đồ làm cảnh, ngoài vẻ ngoài trông khá uy phong ra thì chẳng có tác dụng gì.
Đông Hải Long Vương cũng đâu phải kẻ ngốc, Tôn Ngộ Không cướp đi Định Hải Thần Châm, đại náo Long cung, đánh chết thuộc hạ của lão, chẳng lẽ lão lại tặng cho Tôn Ngộ Không thứ gì tốt đẹp sao?
Hù!
Tô Ngự nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi xuống núi. Khi gần đến chân núi, hắn nghe thấy tiếng kêu cứu mạng vọng lại từ trên đỉnh núi.
"Tiểu tử kia, sẽ không chết thật đấy chứ?" Tô Ngự thầm nghĩ.
Sự thật đúng như hắn dự đoán, người học sinh kia vì linh lực đã cạn kiệt nên hoàn toàn không thể sử dụng truyền tống tinh thạch, cuối cùng chỉ có thể chết thảm trong miệng Lộng lẫy cự hổ.
Màn đêm buông xuống.
Tô Ngự tìm được một sơn động, sau khi đánh bại con gấu đen ở bên trong, hắn liền chiếm lấy nơi này.
"Không biết tiểu mập mạp thế nào rồi."
Tô Ngự nhìn ngọn lửa trước mắt, trong đầu suy nghĩ miên man.
"Có ai không?"
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, trong bóng tối, một tiểu nữ hài ăn mặc rách rưới chậm rãi bước ra, khuôn mặt hạt dưa lấm lem bụi đất, trông vô cùng nhếch nhác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận