Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 391: Chí Tôn thiên phú chỗ đáng sợ

“Đại nhân, thánh vật là vật mà bộ lạc Tạp Đồ La cung phụng. Nghe đồn một khi thánh vật này rời khỏi bộ lạc Tạp Đồ La thì sẽ gây ra đại nạn, khiến sinh linh trong thế giới lầm than, giống như Hàn Vũ Kỷ vậy, thế giới sẽ nghênh đón một lần Niết Bàn. Giai cấp sinh linh sẽ được tái lập, con đường tiến hóa sẽ mở ra một lần nữa,” nam tử nói ra.
“Tiếp tục.”
Đối với tình hình ở Trung Đại Lục, Tô Ngự cũng biết đôi chút.
Trung Đại Lục không có quốc gia, thế lực phân bố đều là dạng bộ lạc, có hai nguyên nhân: một là các Thần Linh mà mỗi bộ lạc thờ phụng đều không giống nhau. Hai là Trung Đại Lục không giống những nơi khác, nơi này có rất nhiều dãy núi và đồi núi, được mệnh danh là có bách vạn đại sơn. Trong đó có vô số sinh linh, là đại lục có nhiều chủng tộc sinh vật nhất, ẩn chứa không biết bao nhiêu linh thú đáng sợ. Điều này dẫn đến không có một thế lực nào có thể thống nhất Trung Đại Lục, chỉ tồn tại từng bộ lạc riêng lẻ.
Hoàn cảnh sinh tồn đặc biệt khiến lực khống chế của nhân loại ở Trung Đại Lục không mạnh, tuy nhiên lại có một ngành thương mại cực kỳ sôi động. Đó chính là giao dịch sủng vật. Sinh vật ở đây do yếu tố môi trường nên có thân hình to lớn, hình dáng hung ác, cực kỳ thích hợp để làm sủng vật.
Nam tử cắn môi. Tô Ngự thấy vậy, một kiếm chém đứt cánh tay của hắn.
A!
Nam tử hét lớn, tay kia ôm chặt lấy vết thương, đau đớn rên rỉ.
“Ta khuyên ngươi không nên lừa gạt ta, nếu không nhát kiếm tiếp theo sẽ chặt đứt hai chân của ngươi,” Tô Ngự lạnh lùng nói.
Giọng nói băng lãnh khiến tâm thần nam tử sụp đổ, hắn ngoan ngoãn khai ra tất cả những gì mình biết.
Bộ lạc Tạp Đồ La có hai đại bảo vật, một là thánh vật, hai là Thánh Tế Linh. Thánh Tế Linh đối với một bộ lạc mà nói, là vô cùng quan trọng. Nó ngày đêm nhận sự cung phụng của người trong bộ lạc, vào thời khắc mấu chốt, Thánh Tế Linh sẽ bảo hộ bộ lạc, phù hộ nhân dân.
Còn hắn thì từng là người phụng dưỡng Thánh Tế Linh. Hắn một lần tình cờ phát hiện Thánh Tế Linh vậy mà lại ăn thịt người, liền liên thủ với hoàng hôn thần giáo, trộm đi thánh vật, sau đó muốn gây ra đại khủng bố, hủy diệt thế giới.
Ha ha ~
Tô Ngự cười lạnh, thì ra chỉ là một chuyện buồn cười như vậy.
“Thánh vật rời khỏi bộ lạc Tạp Đồ La sẽ gây ra đại tai nạn? Hủy diệt thế giới? Thật đúng là buồn cười.”
Nếu như thánh vật thật sự có loại sức mạnh đó, thế giới đã sớm bị bộ lạc Tạp Đồ La chinh phục rồi, làm sao có thể để thần đình trở thành bá chủ thế giới.
“Đại nhân, ta xin phép rời đi trước, ngài cứ từ từ suy nghĩ,” nam tử cẩn thận từng li từng tí nói.
“Thánh vật ở đâu?” Tô Ngự hỏi.
Nam tử cúi đầu xuống, ánh mắt phức tạp. Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, kiếm quang chợt lóe qua.
Tô Ngự thu lấy chiếc nhẫn của hắn, quay người rời đi. Đối với món thánh vật kia, hắn căn bản không có hứng thú.
Hắn cần chiến đấu, chứ không phải cái gọi là thánh vật.
“Bộ lạc Tạp Đồ La hẳn là có cường giả mà ta muốn tìm!”
Tô Ngự cúi đầu nhìn thanh hắc kim thần kiếm. Sau khi uống vô số máu tươi, linh tính của nó trở nên cao hơn, thỉnh thoảng lại phát ra từng trận kiếm reo.
Hắn đi tìm kiếm suốt dọc đường, tìm bộ lạc Tạp Đồ La. Thỉnh thoảng lại xem một chút tin tức trên mạng về động tĩnh của các thế lực lớn.
Trong đó, điều khiến hắn thấy bất ngờ chính là Lâm Diệp thành thần, hoặc phải nói là có dấu hiệu thành thần. Có người phát hiện trên người Lâm Diệp mang theo thần tính nồng đậm, loại thần tính cấp bậc đó chỉ có Thần Minh mới sở hữu. Lam Tinh trong 100.000 năm qua, nhân loại đầu tiên thành thần đã xuất hiện, thành thần dưới sự áp chế của vũ trụ thiên Đình, thật đáng sợ.
Nếu như bị các thế lực trong vũ trụ biết được, bọn họ nhất định sẽ đến lôi kéo Lâm Diệp.
Còn có ông nội của hắn là Tô Cửu Tông cũng đã tiến vào Đại Đế tuyển bạt đường, cùng với Tô Vạn Linh, Long Tâm tướng quân.
Điều khiến Tô Ngự kinh ngạc là Long Vương tướng quân không tiến vào, mà lựa chọn trấn thủ Đại Hoa Quốc. Người sáng suốt nhìn vào liền biết nguyên nhân là gì.
“Long lão thật có đại nghĩa, nguyện ý từ bỏ cơ hội thành thần, lựa chọn bảo vệ sự an nguy của Đại Hoa Quốc, tinh thần này thật đáng kính nể.”
Tô Ngự rất kính nể hắn, đây là một lão nhân đáng kính nể. Cả đời vì Đại Hoa Quốc mà cống hiến, hắn làm hết thảy đều xứng đáng với quốc gia. Dù là hắn tiến vào Đại Đế tuyển bạt đường, cũng sẽ không có người nói thứ gì. Nhưng là hắn không có đi vào.
Mấy ngày sau.
Tô Ngự vẫn chưa tìm được bộ lạc Tạp Đồ La, cảm thấy có chút bực bội.
Đi trên mặt đất Hoàng Thổ, Tô Ngự lặng lẽ thể ngộ pháp tắc Mộc. Khu vực này vô cùng hoang vu, ngay cả cỏ dại cũng không có mấy cây. Nhưng chính vài cọng cỏ dại đó lại khiến hắn cảm thấy lĩnh ngộ đối với Mộc Chi Đạo Vận tiến thêm một bước. Dù hoang vu đến mấy, vẫn có cỏ non kiên cường sinh trưởng, ý chí này khiến hắn thu hoạch rất nhiều.
Người bình thường nhìn thấy cỏ dại chắc chắn không lĩnh ngộ được gì, nhưng Tô Ngự thì khác. Hắn sở hữu Hồng mông thiên cốt và tiên thiên đạo thể, tư chất có thể nói là cổ kim vô song. Dù chỉ nhìn không khí cũng có thể lĩnh ngộ ra không ít điều, đây chính là chỗ đáng sợ của Chí Tôn thiên phú.
Bất kể ở trong hoàn cảnh nào, đều có thể nhanh chóng trưởng thành.
Nơi Tô Ngự đi qua, mặt đất vốn trụi lủi liền mọc lên những mầm cỏ non xanh tươi mơn mởn, trông mềm mại ẩm ướt, nhưng lại cứng cỏi không gì sánh được.
“Sinh mệnh và Mộc Chi Đạo Vận thực ra có điểm cộng sinh rất lớn. Không có sinh mệnh, làm sao có Mộc? Thực tế, mọi loại đạo vận đều có chỗ cộng sinh, chỉ cần tìm được điểm giao nhau là có thể dung hợp chúng, hóa thành đạo vận kết hợp mạnh mẽ hơn.”
Sinh mệnh và tử vong cũng có điểm giao nhau. Chỉ cần lĩnh ngộ, hợp nhất sinh tử làm một, liền có thể thấu hiểu huyền bí cuối cùng của sinh tử.
Tô Ngự tay kết pháp ấn kỳ dị, từng bước tiến tới. Hắn đi rất chậm, có một luồng dao động kỳ diệu đang tỏa ra.
Mãi cho đến ba ngày sau, Tô Ngự mới tỉnh lại. Phía sau lưng hắn đã biến thành một thảo nguyên, không còn vẻ trụi lủi như trước nữa. Sinh Mệnh đạo vận đã lĩnh ngộ ba thành, Mộc Chi Đạo Vận cũng lĩnh ngộ ba thành. Ba thành đạo vận này đã đủ để chống đỡ hắn đột phá cảnh giới Thất Phẩm hậu kỳ. Phù động căn cơ đã rèn luyện được bảy thành, chỉ cần qua một thời gian nữa là có thể đột phá đến Ngũ Phẩm.
“Nơi nào mà không tu hành được chứ.” Tô Ngự nhếch miệng, nở một nụ cười đã lâu không thấy.
Chợt.
Hắn nhìn thấy bốn bóng người đang lén lén lút lút, không biết làm gì.
Tô Ngự nhíu mày, hắn dường như thấy được Tô Tửu.
“Tô Tửu biểu ca chẳng lẽ chưa đi Đại Đế tuyển bạt đường sao?” Tô Ngự cảm thấy hơi kỳ quái.
Tư chất của Tô Tửu không tệ, lại còn kế thừa tượng thần cấp bậc Thần Vương. Loại thiên tài như hắn, đáng lẽ phải tiến vào Đại Đế đường để tranh cơ duyên thành thần mới phải.
Thân ảnh Tô Ngự lóe lên, lặng lẽ tiếp cận bọn họ, lặng yên không tiếng động, vô tung vô ảnh.
Đến khi lại gần, hắn phát hiện đó là tiểu đội bốn người của Tô Tửu: Hoàng Thiên Hoàng, Phó Nguyên Chính, Trang Khả.
“Đội trưởng, Cửu U chi hoa thật sự ở đây sao?” Trang Khả nói nhỏ.
Mắt Tô Tửu như lửa, ánh mắt kiên định, “Nhất định ở đây.”
“Hy vọng là thật sự ở đây đi, nếu không chúng ta sẽ bị những quái vật kia bỏ lại phía sau mất. Đại Đế đường mở ra, ảnh hưởng quá lớn.” Hoàng Thiên Hoàng khổ não gãi đầu.
Tô Ngự ở phía sau sững sờ, Cửu U hoa? Trong truyền thuyết đó là Địa Ngục chi hoa, có thể mở ra Địa Ngục thông đạo. Công năng lớn nhất của nó chính là phá giới. Rất nhiều người thích dùng nó để đột phá vào tiểu thế giới, thăm dò di tích. Loại hoa này rất hiếm, là bảo vật cực kỳ hiếm có, từng được bán trên chợ đen với giá hơn trăm triệu, lại còn là có tiền cũng khó mua được.
Tô Ngự nghĩ đến nơi truyền thừa của Quá Âm nữ thần mà hắn gặp phải trước đây, đó cũng là ở trong một tiểu thế giới.
Hai năm trôi qua, tiểu thế giới kia cũng đã bị khai phá, không biết những truyền thừa đó bị ai đắc thủ. Quá Âm nữ thần tiềm ẩn tại Lam Tinh hai năm không có động tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận