Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 262: tiến về Viêm Hoàng

Chương 262: Tiến về Viêm Hoàng
**Hắc Ám Giáo Đình**
Cách Luân, người được vinh danh là Ám Dạ Quý công tử, đang nằm úp sấp trên giường, bên cạnh còn có bốn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, lúc này tâm trạng của hắn thật không tốt.
Bất kỳ người đàn ông nào bị quấy rầy vào lúc này, tâm trạng cũng sẽ không tốt đẹp gì.
"Tên khốn nào!! Dám quấy rầy chuyện tốt của ta! Ta muốn giết ngươi!" Cách Luân tức giận gầm lên, các mỹ nữ bên cạnh run run rẩy rẩy không dám nói lời nào.
Cách Luân cũng chẳng phải người tốt lành gì, những lúc tâm trạng không tốt, hắn thường xuyên gây ra những vụ giết chóc vô biên.
Trên Lam Tinh, sắc mặt các cường giả đều không được tốt lắm, vừa kinh ngạc, vừa chửi rủa dữ dội.
**Trung Ương Đại Lục**
An Lan lúc này đang chật vật nằm trên mặt đất, bên cạnh là nữ MC xinh đẹp mà hắn giành được hôm đó.
"Truyền thừa Hồng Quân xuất thế? Lẽ nào là do bản tôn làm?"
"Đại nhân, Hồng Quân là ai vậy ạ?" Mỹ nữ bên cạnh tò mò hỏi.
"Một người rất mạnh, mạnh đến mức vượt quá tưởng tượng."
An Lan nghĩ đến manh mối về truyền thừa Thần Minh mà mình có được, không khỏi cười ha hả một tiếng, "Tên nhóc Thạch Hạo kia vận khí không tệ, có Thần đình chống lưng, nhưng khí vận của ta cũng không kém, ngày ta quật khởi đã rất rất gần rồi. Đợi đến khi chúng ta gặp lại trong tương lai, có lẽ ta còn mạnh hơn cả hai người các ngươi."
Đợi dị tượng tan đi.
Thế giới khôi phục lại sự bình tĩnh, trên mạng ngập tràn các cuộc thảo luận về chuyện này. Sau mấy ngày bàn tán, cuối cùng cũng có tin đồn rằng dị tượng là do thần tử của Thần đình gây ra.
Tô Ngự lại biết rõ, đó lại là dị tượng do Thạch Hạo gây nên, tượng thần Đạo Tổ vậy mà lại ở trong Thần đình!
"Khí vận của Thạch Hạo đúng là không tệ." Tô Ngự thì thào nói.
**Mấy ngày sau**
Viêm Hoàng Học Viện khai giảng.
Tô Ngự cùng Thái Vân Vận cùng nhau đi đến Viêm Hoàng Học Viện. Vừa bước vào Viêm Hoàng Thành, Tô Ngự liền nghĩ đến chuyện cá cược lúc trước.
"Em gái song sinh của Nhị sư tỷ hình như cũng ở Viêm Hoàng Học Viện thì phải." Thái Vân Vận cắn ngón tay nói.
"Nàng bằng tuổi Nhị sư tỷ, sao có thể còn ở Viêm Hoàng Học Viện được chứ? Trước đây nàng là học sinh của Viêm Hoàng Học Viện, bây giờ đã tốt nghiệp lâu rồi." Tô Ngự gõ nhẹ vào đầu Thái Vân Vận, cái đầu nhỏ này sao mà chậm tiêu thế nhỉ?
Mỗi ngày toàn nghĩ những chuyện tào lao.
Phật quang của Như Lai Phật tổ cũng không cải biến được cái đầu của Thái Vân Vận.
"À ~ Cũng đúng ha." Thái Vân Vận lè lưỡi.
Tô Ngự lắc đầu, cùng Thái Vân Vận đi về phía Viêm Hoàng Học Viện.
Doanh Nhạn Hạm sư tỷ mấy ngày trước vừa mới xuất quan thì lại bế quan lần nữa, nguyên nhân là Tô Ngự đã đưa cho nàng bức tượng thần Áo Lâm Thất Tư Mỹ Thần kia.
Ban đầu Tô Ngự định đưa cho Duẫn Tiên Nhi, nhưng sau đó Duẫn Tiên Nhi nói một câu khiến hắn từ bỏ ý định, quay sang đưa cho Doanh Nhạn Hạm.
"Tượng thần này rất hợp với Nhạn Hạm, nàng ấy thích phong cách ăn mặc trưởng thành, đưa cho nàng mới là lựa chọn tốt nhất."
Một câu của Duẫn Tiên Nhi đâm thẳng vào nội tâm Tô Ngự, hắn cũng muốn nhìn thấy một Doanh Nhạn Hạm trưởng thành, quyến rũ hơn.
Tô Ngự liền đưa ngay truyền thừa cho Doanh Nhạn Hạm. Truyền thừa Mỹ thần có thể thay đổi dung mạo một người, khiến họ tiến hóa trở nên đẹp hơn. Thông qua việc Duẫn Tiên Nhi kế thừa hai tượng thần, hắn đã rút ra kết luận này.
Sau khi nhận được truyền thừa Mỹ thần, Doanh Nhạn Hạm trở nên xinh đẹp hơn hẳn. Nếu đặt nàng bây giờ cạnh nàng trước kia, chẳng khác nào Phượng Hoàng so với gà rừng, bất luận là khí chất hay dung mạo, chênh lệch đều vô cùng lớn.
Điều này cũng khiến trong lòng Tô Ngự nảy sinh một ý nghĩ nho nhỏ: các sư tỷ vốn đã là tuyệt sắc nhân gian, nếu thu thập thêm vài truyền thừa Mỹ thần, chẳng lẽ có thể chơi trò chơi kiểu dưỡng thành sao?
"Ngươi liên lạc với Hàm Tả chưa?" Tô Ngự hỏi.
"Liên lạc rồi, nhưng Hàm Tả giờ đang rất bận, bảo chúng ta tự lo liệu là được. Tháng đầu tiên chúng ta phải ở riêng, tháng thứ hai mới có thể xin ở ngoài." Thái Vân Vận nhún vai, dù có ở chung thì tiểu bất điểm Tô Ngự này cũng chẳng làm được gì, chuyện này không cần phải vội.
"À ~ Vậy được rồi."
Tô Ngự dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Thái Vân Vận, cúi đầu hung hăng lườm một cái, đáng ghét cái vụ thoát thai hoán cốt này.
Nếu không có thoát thai hoán cốt, hắn bây giờ đã sớm có thể trải nghiệm nhân gian cực lạc rồi.
Bước vào Viêm Hoàng Học Viện, phát hiện nơi này vẫn rất đông người, rất nhiều người trẻ tuổi đã đang xếp hàng.
Bàn tử Bồ Thiên Hành cũng ở trong hàng, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn một thiếu nữ xinh đẹp cách đó không xa, dáng người thon dài, nửa thân trên mặc trang phục màu nâu, nửa thân dưới là một chiếc váy ngắn, chân đi tất qua gối.
Đây là một mỹ nữ đủ để xếp vào hàng giáo hoa, bất luận khuôn mặt hay vóc dáng đều cực kỳ hiếm thấy, nếu để Tô Ngự chấm điểm, có thể đánh giá trên 90 điểm.
"Bàn tử, đẹp không?"
Phía sau Bàn tử truyền đến một giọng nói non nớt, hắn thoáng kinh ngạc, Viêm Hoàng Học Viện nhận trẻ con từ lúc nào vậy?
Còn gọi hắn là Bàn tử nữa?
Bàn tử quay đầu lại liền nhìn thấy một cậu bé ngốc manh đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa khiến người ta muốn nhéo một cái.
"Ngươi là?" Bàn tử khó hiểu hỏi.
"Ngươi vậy mà không biết ta à?" Cậu bé tức giận nhìn hắn.
Bàn tử nghiêng đầu, vô cùng khó hiểu, khi hắn ngẩng lên thì nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc cùng vóc dáng tầm cỡ thế giới của Thái Vân Vận.
"Ngươi là Ngự Ca?" Bàn tử ngập ngừng nói.
"Không tệ không tệ, còn nhận ra ta." Tô Ngự cười ha hả.
"Ta không nhận ra ngươi, ta nhận ra đại tỷ." Bàn tử chỉ vào Thái Vân Vận. Hắn gọi tất cả các sư tỷ của Tô Ngự là đại tỷ, mặc dù Thái Vân Vận trông rất non nớt, như mới 15-16 tuổi, nhưng thực ra lớn hơn Bàn tử hai tuổi.
Tô Ngự đá Bàn tử một cái, hung dữ nhìn hắn: "Khá lắm, trước đó ta còn có đồ tốt muốn chia sẻ với ngươi, không ngờ ngươi lại không nhận ra ta."
Lông mày Bàn tử nhướng lên, đồ tốt?
Thứ mà Tô Ngự gọi là đồ tốt, chắc chắn không tầm thường!
"Ngự Ca, đồ tốt gì vậy?" Bàn tử cười nịnh nọt nhìn Tô Ngự, hai bàn tay mũm mĩm xoa vào nhau.
"Quên rồi." Tô Ngự đảo mắt, hắn và Thái Vân Vận trực tiếp chen vào đứng sau lưng Bàn tử. Người trẻ tuổi phía sau vừa định nổi giận, nhưng nhìn thấy là Thái Vân Vận thì lập tức tắt ngúm.
Ai lại nỡ nổi giận với một người có vóc dáng bốc lửa, dung nhan tuyệt thế, hơn nữa còn là thần chi tử nổi danh chứ?
Một khi xử lý không tốt, đó chính là đắc tội với một cường giả tuyệt thế trong tương lai.
Cảm ơn!
Thái Vân Vận rất lịch sự cảm ơn mọi người, đám đông nhao nhao xua tay, tỏ ý không sao.
"Ngự Ca, sao ngươi lại biến thành thế này? Chiều cao còn chưa tới 1 mét 3 nữa." Bàn tử giơ tay ướm thử chiều cao của Tô Ngự.
Bàn tử cao khoảng một mét tám sáu, Tô Ngự đứng cạnh hắn, chỉ miễn cưỡng đứng đến ngực Bàn tử.
"Ta cao chưa tới một mét thật sự là có lỗi quá nhỉ." Khóe miệng Tô Ngự giật giật, tên Bàn tử này thật không biết nói chuyện, mở miệng là chọc đúng vào nỗi đau của hắn.
Đứa trẻ 6 tuổi thì cao được bao nhiêu chứ?
Cao hơn 90 centimet đã là không tệ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận