Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 124: Bí mật

Chương 124: Bí mật
Chợt!
Thế giới phảng phất thay đổi.
Bầu trời bị bóng tối bao phủ, ngọn gió tử vong gào thét, mây đen ùn ùn kéo đến như muốn đè sập thành, khắp trời mây đen bao trùm toàn bộ thủ đô Bổng tử quốc.
Một bóng người chậm rãi đi ra, trên người không một tấc sắt, mặc quần áo thoải mái, phảng phất là một người bình thường, không có bất kỳ khí thế đáng sợ nào.
"Lui ra, tha cho ngươi một mạng!"
Tô Cực Đạo nhìn thấy diện mạo của bóng người kia xong, thân thể cứng đờ, kinh ngạc mở miệng: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Vị này chẳng lẽ không phải nên ở Chí Cao Thần Đình sao?
Vì sao lại xuất hiện ở Bổng tử quốc?
Odin hai thế ngẩng đầu, trong mắt không có một tia tình cảm, lạnh lùng như một người máy.
"Nể mặt mũi tên kia, tha cho ngươi một mạng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Vừa dứt lời.
Tô Cực Đạo căng thẳng nhìn nàng, thần quang quấn quanh thân thể, phóng ra dao động năng lượng cường đại.
"Ngươi muốn làm gì!"
Bành!
Odin hai thế không có bất kỳ động tác nào, bầu trời xuất hiện một đạo sấm sét, xen lẫn ngọn gió tử vong kinh khủng, giáng xuống thân thể Tô Cực Đạo.
Tô Cực Đạo vừa rồi còn mạnh vô địch giờ lại giống như một con rối rách, bay ngược ra xa.
Cường giả Bổng tử quốc nhìn thấy thời cơ tốt như vậy, liền định ra tay, nhưng vừa giơ tay lên, một ánh mắt kinh khủng đã tập trung vào hắn.
Hắn máy móc quay đầu, khó khăn mở miệng: "Đại nhân, tại sao không giết hắn?"
Odin hai thế lạnh lùng liếc nhìn cường giả Bổng tử quốc, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến hắn phảng phất như rơi vào cực bắc chi địa, thân thể run rẩy.
Chỉ một ánh mắt!
Là có thể trấn áp một cường giả!
Đây chính là sức mạnh của Đế giả!
Sức mạnh của cao thủ số một Lam tinh!
Không một ai từng nghi ngờ sức mạnh của nàng, cũng không một ai cho rằng có tồn tại nào có thể vượt qua Odin hai thế!
Nàng! Chính là biểu tượng của sự vô địch!
"Ta đã nói, tha cho hắn một mạng, lẽ nào ngươi không nghe thấy?"
"Nghe thấy, nghe thấy!"
"Đại nhân tha cho ta đi!"
Cường giả Bổng tử quốc không còn chút tôn nghiêm nào, quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, cực kỳ ghê tởm.
"Đúng là tên ghê tởm!" Odin hai thế chán ghét liếc hắn một cái.
Lúc này, Tô Cực Đạo đã nhân lúc hai người nói chuyện mà chạy thoát, khí tức biến mất khỏi thủ đô Bổng tử quốc.
"Chạy trốn rồi sao?"
"Ngươi nợ ta một ân tình đấy."
Cường giả Bổng tử quốc nghe Odin hai thế nói vậy, cười nói: "Hóa ra đại nhân muốn Tô Vạn Linh nợ người ân tình, nhưng ngài có thể phải thất vọng rồi, Tô Cực Đạo đã rời khỏi Tô gia, hắn sẽ không nhận lòng tốt của ngài đâu, đáng lẽ vừa rồi nên giết hắn."
Odin hai thế liếc hắn một cái, "Ngươi đang dạy ta làm việc à?"
Một ngọn gió tử vong thổi qua, cường giả Bổng tử quốc tan biến từng khúc, giống như một tờ giấy bị gió thổi tan.
Vị Vua trong thần thoại Bắc Âu, Thần Vương Odin, Ngài là Thần Vương nắm giữ quyền năng của bầu trời và gió.
Trong đó, quyền năng về gió là ngọn gió tử vong, còn quyền năng bầu trời là một phần nhỏ sức mạnh không gian, tuy không nhiều nhưng rất mạnh.
Trong thần thoại truyền thuyết, Odin là một vị thần độc nhãn, râu dài màu trắng, đầu đội mũ trụ hình chim ưng và mình khoác kim giáp, tay cầm trường thương Gungnir, tay đeo chiếc nhẫn vàng Draupnir, ngồi trên vương tọa tối cao có thể nhìn khắp Cửu Giới, dưới chân là hai con sói hung dữ Geri và Freki, luôn sẵn sàng bảo vệ Odin.
Trên vai Ngài là hai con quạ Huginn và Muninn, chúng bay khắp Cửu Giới rồi quay về báo cáo cho Odin. Khi Odin định xuất hành, Ngài sẽ mặc áo choàng và đội mũ rộng vành, cưỡi con ngựa tám chân Sleipnir vượt qua bầu trời, thậm chí tiến vào Minh giới. Ngài thỉnh thoảng dự yến tiệc tại Anh Linh Điện, nhưng chỉ uống rượu, còn thịt trên bàn ăn sẽ đút cho hai con sói trung thành.
Nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành, nhưng thực tế không phải vậy. Odin là một Thần Vương rất trí tuệ, nhưng cũng không từ thủ đoạn để đạt mục đích, thậm chí từng bị xem như Tử vong chi thần gây họa cho thế giới.
***
Tô Ngự đang tu luyện ở Tô gia thì bị chuông điện thoại di động làm kinh động. Hắn chậm rãi mở mắt ra, vì sao chuông điện thoại lại vang lên?
Hắn rõ ràng đã nói với quản gia trí tuệ nhân tạo rằng khi đang tu luyện, không cho phép bất kỳ tin tức nào làm phiền.
"Tiểu Hiểu, vì sao lại làm phiền ta tu luyện?" Tô Ngự nhíu mày nói.
Tiểu Hiểu là tên quản gia trí tuệ nhân tạo của hắn, giọng nói giống như một đứa trẻ, cực kỳ giống giọng của một loli bạo tẩu trong một trò chơi mà hắn yêu thích ở kiếp trước.
"Chủ nhân, hôm qua ngài đã cài đặt một số điện thoại đặc biệt, chỉ cần có tin nhắn từ số đó, phải lập tức thông báo cho ngài." Giọng Tiểu Hiểu vang lên.
Hôm qua?
Tô Ngự cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn từ nữ tử áo bào trắng kia gửi tới.
Thì ra là nàng!
Trong tin nhắn viết, Tô Ngự nợ nàng một ân tình.
Hả?
Ta đang tu luyện ở nhà, sao tự dưng lại nợ ngươi một ân tình?
Nữ tử áo bào trắng nhanh chóng trả lời: "Tương lai ngươi sẽ biết."
"Thật vô lý! Ta muốn tố cáo với gia chủ!"
"Tùy ngươi."
Ờ...
Tô Ngự giật giật khóe miệng, người này lại không sợ gia chủ sao?
Chẳng lẽ là lão bà của gia chủ? Hay là tiểu tình nhân của gia chủ?
Nàng không phải là để ý ta đấy chứ?
Nếu bị gia chủ biết, liệu ta có chết không?
Tô Ngự càng nghĩ càng thấy lạnh lòng, nghĩ đến thực lực kinh khủng của gia chủ, nếu nghe tin Tô Ngự động đến tình nhân của ngài ấy, e rằng sẽ băm vằm Tô Ngự thành muôn mảnh.
Doãn Tiên Nhi nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tô Ngự, đưa tay xoa xoa đầu hắn.
"Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại rầu rĩ không vui vậy?"
Tô Ngự kể lại suy đoán của mình cho Doãn Tiên Nhi và Trưởng Tôn Xuân Lam nghe, hai vị sư tỷ cũng cảm thấy vô cùng cạn lời.
"Ngươi cái tên nhóc thối này, nửa đêm chạy ra ngoài làm gì, giờ thì hay rồi." Trưởng Tôn Xuân Lam không nhịn được nói.
"Ta cũng đâu có muốn, nửa đêm qua thấy hơi bực bội nên ra ngoài hóng gió chút thôi, ai dè lại gặp phải tình nhân của gia chủ. Phen này xong đời rồi, nếu để gia chủ biết, chắc chắn sẽ nghiền xương ta ra tro mất."
Tô Ngự khóc không ra nước mắt, hắn có làm gì đâu chứ, hôm qua đến tay còn chưa chạm vào, hôm nay lại dính phải chuyện thế này.
"Biết đâu không phải tình nhân của gia chủ thì sao? Có lẽ nàng là cao tầng của tam đại chủ mạch cũng không chừng, đừng quá hoảng sợ." Doãn Tiên Nhi an ủi.
"Ngày mai, ngươi thử hỏi người trong Tô gia xem."
"Hỏi thế nào?"
"Hỏi dò khéo léo ấy! Nghe ngươi tả thì nữ tử kia thực lực cường đại, lại xuất hiện ở núi Hỏa Tang, chắc chắn là sống ở gần đó, lại quanh năm không hỏi thế sự, nên mới không biết tin ngươi chuyển vào mà xông vào núi Hỏa Tang. Ngươi chỉ cần hỏi những người khác trong Tô gia, xem tam đại chủ mạch có người như vậy không, là biết ngay nàng có phải tình nhân hay lão bà của gia chủ không. Nếu trong tam đại chủ mạch không có, vậy thì ngươi tự cầu nhiều phúc đi." Trưởng Tôn Xuân Lam nói.
Tô Ngự gật gật đầu, hiện bây giờ chỉ có như thế một cái biện pháp.
"Ngươi có nhớ đặc điểm cơ thể của nữ tử đó không?"
"Nhớ chứ!"
Tô Ngự gật gật đầu, bằng phẳng như nữ tử kia, hắn đúng là lần đầu tiên gặp.
"Rất phẳng, phẳng như không có gì vậy, ta đoán còn không bằng một người đàn ông hơi mập một chút." Tô Ngự nói.
Doãn Tiên Nhi vươn tay, dùng hai nắm tay nhỏ vò đầu Tô Ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận