Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 826: bổ thiên ngọn núi

Chương 826: Núi Bổ Thiên
Núi Bổ Thiên
Là một trong mười bốn mạch của Diêu Quang, bên trong có bí thuật liên kết với Thiên Đạo, tu hành pháp tắc ở đây thuận lợi như cá gặp nước, còn có thể mượn sức mạnh của trời đất, hóa thân thành Thiên Đạo, nắm giữ quyền hình phạt.
Phong chủ Hỏa Vân Phong là nữ, nhưng đại bộ phận mạch này lại là nam giới, nữ giới chỉ chiếm khoảng 30%, nhiều hơn đáng kể so với các ngọn núi khác.
Nhưng nếu so với núi Bổ Thiên thì đúng là tiểu vu gặp đại vu.
90% đệ tử núi Bổ Thiên đều là nữ giới, nữ đệ tử đi lại khắp nơi, nơi đây luôn là vùng đất mơ ước cuối cùng của các nam đệ tử từ những ngọn núi khác.
Nữ đệ tử ai cũng rất xinh đẹp, rất khó nhìn thấy có sửu nữ.
Đệ tử từ các ngọn núi khác thường xuyên lén lút đến núi Bổ Thiên giao lưu kết bạn, khiến cho phong chủ Bổ Thiên thường xuyên nổi giận. Một khi nữ đệ tử mang thai, việc tu luyện sẽ bị chậm trễ, đây là chuyện mà hắn không muốn thấy nhất.
Ninh Tử Nhu bái nhập dưới đỉnh Bổ Thiên, nàng rất phù hợp với núi Bổ Thiên, bí thuật Thiên Đạo đặc trưng ở đây cực kỳ thích hợp với năng lực ngôn xuất pháp tùy của nàng.
Dưới đỉnh Bổ Thiên, Tô Ngự chuẩn bị leo núi thì phát hiện dưới chân núi có rất nhiều đệ tử đang tụ tập xì xào bàn tán.
Tô Ngự vừa định leo núi thì bị một tên đệ tử cản lại.
“Ngươi không phải người của núi Bổ Thiên à? Nhìn áo choàng trên người ngươi, rõ ràng là đệ tử núi Thiên Đả mới đúng, không biết là không được tùy tiện leo lên núi Bổ Thiên sao?”
“Vì sao?”
Đều là thành viên trong Thánh Địa, các ngọn núi khác đều được tự do qua lại, vì sao chỉ có núi Bổ Thiên là không được tùy tiện leo lên?
“Khác chứ, đại bộ phận đệ tử núi Bổ Thiên là nữ giới. Phong chủ sợ đệ tử từ nơi khác làm hư nữ đệ tử của núi Bổ Thiên, nên không cho phép đệ tử các ngọn núi khác tùy ý lên núi. Nếu không được phép mà cứ lên núi, lại còn bị phát hiện, sẽ bị treo ngược lên đánh.”
Nói rồi, hắn lộ ra vẻ mặt không dám nhớ lại, dường như đang hồi tưởng điều gì đó.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Huynh đệ, đừng nản lòng. Bây giờ không lên được, nhưng có thể đợi lúc phong chủ Bổ Thiên không có ở đây, lén lút đi lên.”
“Không cần, ta gọi thẳng nàng xuống là được.”
(⊙o⊙)...
Tên đệ tử nói chuyện với Tô Ngự ngẩn cả người, “Ha ha, bằng hữu, ngươi đùa chắc.”
“Không đùa đâu. Không lên được thì đương nhiên là gọi người xuống, chẳng lẽ lại có người đứng dưới chân núi đợi người ta tự xuống sao? Vậy thì quá ngốc rồi. Kể cả là theo đuổi con gái cũng không thể theo đuổi kiểu đó được.” Tô Ngự cười hắc hắc.
Khóe miệng tên đệ tử co giật, sắc mặt khó coi gật đầu, “Đúng vậy a, bằng hữu ngươi nói rất có đạo lý, thật! Có! Đạo! Lý!”
Không lâu sau, Ninh Tử Nhu liền bay xuống. Sau khi nhìn thấy dung mạo của Ninh Tử Nhu, tên đệ tử kia lập tức quay người rời đi.
“Bằng hữu, ngươi đi đâu vậy?”
“Đừng gọi ta là bằng hữu, chúng ta không phải người cùng đường.”
“Đó là ai vậy?” Ninh Tử Nhu chỉ vào tên đệ tử che mặt rời đi.
“Một người tốt bụng thôi mà.”
Tô Ngự kể lại chuyện vừa rồi cho Ninh Tử Nhu nghe, Ninh Tử Nhu trợn trắng mắt.
“Ngươi đối xử với người tốt bụng như vậy sao?”
“Không, ta đây là đang giúp hắn. Kết cục cuối cùng của ‘thiểm cẩu’ thường không tốt đẹp, nhanh chóng tỉnh ngộ, kịp thời cắt lỗ mới là thượng sách.”
Tô Ngự dắt tay Ninh Tử Nhu, đi dạo trong khu rừng gần đó.
Bây giờ đang là mùa trăm hoa đua nở, các loài hoa tươi đủ màu sắc tranh hương đoạt diễm, cùng nhau khoe sắc.
Tô Ngự ngắt một đóa hoa trắng, cài lên tóc Ninh Tử Nhu, “Đóa hoa trắng này rất hợp với ngươi.”
Ninh Tử Nhu mỉm cười duyên dáng, “Nghe nói ngươi đã hàng phục được Cronos?”
“Đúng vậy.”
“Chậc chậc, cường giả cấp bậc đó mà cũng bị ngươi hàng phục, A Nam Khắc trong cơ thể ngươi hiện đã hồi phục đến mức nào rồi?”
Ninh Tử Nhu tặc lưỡi, nàng đã từng chứng kiến sức mạnh của Cronos. Vừa mới hồi phục mà khí thế cuồng bạo đó đã khiến biển cả dậy sóng, nếu ngăn cản muộn một chút, e rằng Lam Tinh cũng bị đánh nổ tung.
Đó vẫn còn là lúc hắn yếu nhất, hiện tại đã hồi phục tới cấp Thần Vương, thực lực chắc chắn còn mạnh hơn nữa.
“Không biết nữa.”
“Ngươi nhắm mắt lại đi.” Tô Ngự nói.
“Làm gì vậy?”
Ninh Tử Nhu miệng thì hỏi, nhưng mắt đã nhắm lại, mong đợi động tác tiếp theo của Tô Ngự.
Một ngón tay điểm vào giữa trán nàng. Ngay lúc nàng định mở mắt, giọng nói của Tô Ngự vang lên bên tai.
“Hãy cảm nhận kỹ nguồn sức mạnh này, đây là sức mạnh thuộc về ngươi.”
Một luồng sức mạnh kỳ diệu từ đầu ngón tay Tô Ngự truyền vào giữa trán Ninh Tử Nhu, huyễn ảo khó lường, không lời nào tả xiết. Làm sao để hình dung nguồn sức mạnh này đây?
Ninh Tử Nhu không biết rằng, nguồn sức mạnh này gần như có thể làm được mọi chuyện trên thế gian.
“Toàn tri quyền hành.” Ninh Tử Nhu thì thầm.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại từ trạng thái mơ màng, đã là ba ngày sau.
Sau khi tỉnh lại, Ninh Tử Nhu trở nên mạnh mẽ hơn, phần truyền thừa cũng hoàn thiện hơn rất nhiều. Truyền thừa từ tượng thần vốn không hoàn chỉnh, trước đó nàng kế thừa quyền hành ngôn xuất pháp tùy của Thượng Đế, nhưng lại không có quyền hành của Đấng Toàn Năng.
Bây giờ có được toàn năng quyền hành, phối hợp với quyền hành ngôn xuất pháp tùy của nàng, có thể phát huy ra uy lực lớn hơn nữa.
Hiệu quả không chỉ đơn giản là một cộng một.
“Làm thế nào ngươi lấy được toàn năng quyền hành vậy?”
Mặc dù chỉ là một phần cực nhỏ, nhưng phần này lại có thể khiến con đường của Ninh Tử Nhu càng thêm viên mãn, tương lai càng thêm thuận lợi.
“Lúc ở trên con đường Đại Đế trước đây.”
“Có muốn đi xem một màn kịch hay không?” Ninh Tử Nhu mời.
Trên đỉnh Bổ Thiên cũng có mâu thuẫn xung đột, thậm chí còn nhiều hơn so với các ngọn núi khác. Mâu thuẫn giữa nữ nhân với nhau còn có thể lớn hơn mâu thuẫn giữa nữ nhân và nam nhân, hay giữa nam nhân và nam nhân.
Sự xuất hiện của Ninh Tử Nhu đã chiếm mất "miếng bánh lợi ích" của rất nhiều đệ tử nội môn và một bộ phận đệ tử chân truyền. Các nàng không muốn nhìn thấy Ninh Tử Nhu độc chiếm toàn bộ "miếng bánh" này, vì vậy mâu thuẫn thường xuyên xảy ra.
Nàng đúng là chí cao thể, sau khi thể chất đại thành còn có thể đối đầu trực diện với Đại Đế, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều sợ hãi chí cao thể.
Từ vạn cổ đến nay, cũng có rất nhiều chí cao thể không thể đạt đến đại thành, cuối cùng chẳng khác gì người thường.
Chí cao thể là một bàn đạp rất cao, mang lại điểm xuất phát cực cao, và cũng hứa hẹn một điểm cuối cùng cực cao.
Các thiên kiêu khác dù không có chí cao thể nhưng cũng không sợ chí cao thể. Các Đại Đế thời niên thiếu đều từng áp chế chí cao thể. Nếu những thiên kiêu đó nghe nói Ninh Tử Nhu là chí cao thể mà không dám động vào, thì chắc chắn không có duyên với bảo tọa Đại Đế.
Đệ tử trong Thánh Địa Diêu Quang đều rất ưu tú, đều là rồng phượng giữa loài người, là những người tài hoa xuất chúng, đại bộ phận sẽ không sợ hãi chí cao thể.
Trên đỉnh Bổ Thiên, có một nữ đệ tử nội môn tên là Lục Trích Tiên không ưa Ninh Tử Nhu. Sau khi nhập môn, Ninh Tử Nhu nhiều lần bị đối phương nhắm vào. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, Ninh Tử Nhu đã phát động khiêu chiến với Lục Trích Tiên.
Kẻ thua cuộc phải cống hiến tất cả điểm cống hiến của mình, đồng thời toàn bộ tài nguyên trong hai mươi năm tới cũng phải chắp tay dâng ra.
Lục Trích Tiên là một người nổi bật trong số các đệ tử nội môn. Nếu Thánh Địa Diêu Quang có khái niệm đệ tử cốt lõi, thì nàng chắc chắn là một thành viên trong đó. Nàng đã là đệ tử nội môn từ rất lâu, cảnh giới cao hơn Ninh Tử Nhu rất nhiều. Lần khiêu chiến này, nàng tự phong ấn tu vi, giao đấu cùng cấp với Ninh Tử Nhu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận