Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 373: kinh khủng sáu đạo dị tượng

Chương 373: Sáu đạo dị tượng kinh khủng
Trong bảo khố Đoan Mộc Ngạo Sương đã chuẩn bị kỹ càng để thức tỉnh tôn tượng Vị Lai Phật Tổ Thần này, bên cạnh là Tô Ngự. Nơi này là vùng biển sâu, sau khi dị tượng sinh ra, người khác cũng vô pháp phán đoán được vị trí của dị tượng.
“Vị Lai Phật vĩ đại, người thống ngự tương lai của Phật Giáo...” Tượng thần Di Lặc Phật tỏa ra vòng hào quang Phật tính, Phật quang phổ chiếu trong nhân thế, Hư Không Sinh Kim Liên!
Dị tượng mênh mông sinh ra trên không trung mặt biển, Nhan Như Ngọc và những người còn chưa rời đi đều rung động nhìn lên dị tượng trên đỉnh đầu.
Một đóa Kim Liên từ Hư Không sinh ra, cách Nhan Như Ngọc chỉ khoảng ba mét.
Ngón tay thon dài của Nhan Như Ngọc chạm vào Kim Liên, lập tức cảm thấy tâm thần yên tĩnh, trong nháy mắt, nàng như ngộ ra rất nhiều điều.
“Ha ha, thật sự là không công bằng, ta tính toán nhiều năm, chỉ vì đạt được Thần Linh chi huyết, thay đổi huyết mạch của mình, bước vào lĩnh vực Thần Linh.
Nhưng một vài kẻ may mắn lại dễ như trở bàn tay đạt được Thần Linh chi lực!” Nhan Như Ngọc cười thảm một tiếng, nàng phấn đấu trên trăm năm, vì điều gì?
Thời đại này, một vài tiểu quái vật dễ dàng đạt được lực lượng mà nàng tha thiết ước mơ, đây quả thực là một trò cười.
“Sinh ở thời đại này, vừa là may mắn, cũng là bất hạnh.” May mắn là có thể nhìn thấy một đám quái vật sinh ra, trưởng thành đến một trình độ đáng sợ.
Không may là bọn hắn chỉ là một đám người xem, thời gian trôi qua, trên trang sách lịch sử, bọn hắn chỉ là phối hợp diễn bên trong phối hợp diễn.
“Ta không phục, trong các vị trí chí cường giả tương lai, tất nhiên có ta!” Nhan Như Ngọc kiên định nói.
Dị tượng Hư Không Kim Liên vừa biến mất, một dị tượng kỳ dị khác xuất hiện, bầu trời biến thành màu bạc, đó là lực lượng thời gian.
Một vài người có khứu giác bén nhạy phát giác được hôm nay không phải một tôn Thần Linh bị thức tỉnh, mà là hai tôn.
Khi trên internet đang thảo luận về dị tượng Tây Hải, bầu trời Lam Tinh xuất hiện sáu cái lỗ thủng lớn.
Khí tức thâm thúy, xa xăm lan tràn khắp Lam Tinh, bất kể là người mạnh cỡ nào, khi nhìn thấy những lỗ thủng lớn này, chỉ có một ý nghĩ, đó chính là sợ hãi!
Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong linh hồn!
Đại khủng bố!
Đại khủng bố!
Trong lúc nhất thời, lòng người hoang mang, không yên.
“Đây là vật gì, tại sao lại xuất hiện trên trời! Chẳng lẽ là Thiên Đình vũ trụ lại một lần nữa giáng lâm, Người Trừng Phạt xuất hiện giữa nhân gian?” “Chúa vĩ đại, cầu Ngài ban phước lành! Phù hộ con dân của Ngài!” Bên trong Quang Minh Giáo Đình có người quỳ rạp xuống đất, thành kính cầu nguyện.
“Không, đây là dị tượng! Giống như dị tượng tử khí và dị tượng màu vàng đất trước đây, đây là dị tượng sinh ra khi Thần Linh bị thức tỉnh! Đây là dị tượng của một tồn tại vô thượng!” “Hít ~ Thời đại này bùng nổ rồi, liên tiếp sinh ra những tồn tại khủng bố như vậy, thiên kiêu thời đại này đã có đối thủ rồi!” Khắp nơi trên thế giới cũng đang thảo luận về dị tượng Lục Đạo Luân Hồi, điều làm người ta ngạc nhiên là, lần này dị tượng cứ tồn tại mãi, che khuất bầu trời, ánh nắng không thể chiếu vào.
Mười phút đồng hồ Một vài người trẻ tuổi luống cuống.
Nửa giờ Một vài cường giả luống cuống.
Sau một giờ Lãnh đạo của một vài thế lực luống cuống.
Cái giá của việc mất đi mặt trời quá lớn, đại bộ phận thực vật sinh trưởng đều không thể tách rời mặt trời, ánh nắng không cách nào chiếu vào, đại bộ phận thực vật đều sẽ chết.
Chuỗi sinh vật sụp đổ, sinh linh nhỏ yếu sẽ chết đi, chỉ có cường giả mới có thể sống sót.
Hi Vọng thành Tô Vạn Linh bay vọt lên bầu trời, hóa thân thành mặt trời, chiếu sáng vạn vật, phạm vi vạn dặm đều được ánh mặt trời soi rọi.
“Gia chủ, đây là chuyện gì vậy?” Tô Cửu Tông nghi ngờ hỏi.
“Không cần lo lắng, hẳn là do tôn tượng thần được thức tỉnh lần này quá mức cường đại, khiến người thừa kế trong nhất thời không thể tiếp nhận hết lực lượng, cho nên mới dẫn đến dị tượng cứ mãi không biến mất.” Tô Vạn Linh nói.
Hít ~ Tô Cửu Tông hít sâu một hơi, lại có tượng thần đáng sợ như vậy, chẳng phải tôn tượng thần này còn mạnh hơn cả tôn mà Tiểu Ngự kế thừa sao?
“Tiểu Ngự có đại địch rồi!” Tô Cửu Tông giọng ngưng trọng nói.
“Ngươi chắc chắn vậy sao? Ngươi không phát hiện tiểu tử Tô Ngự kia vẫn chưa về Tô gia à?” Tô Vạn Linh buồn cười nhìn hắn.
Tô Cửu Tông lập tức phản ứng lại, hoàn toàn yên tâm.
Cùng lúc đó Sau khi nhìn thấy dị tượng, Thạch Hạo tiến vào Bảo Khố lấy đi ba tôn tượng thần, sau đó đi đến trước cửa phòng Tát Tư.
Hắn không đi vào, bởi vì Tát Tư đã biết hắn đến.
“Ta muốn rời đi.” Thạch Hạo thản nhiên nói.
“Ta biết.” “Vậy thì, sau này không gặp lại.” “Ta biết ngươi xưa nay không hề coi ta là sư phụ, nhưng cũng không quan trọng, dù sao ta cũng không dạy ngươi được gì nhiều. Nếu có thể, hãy mang cả Ma Y đi cùng đi, ta sẽ thuyết phục Ái Lỵ.” Thạch Hạo chắp tay sau lưng, từ chối Tát Tư.
Hắn biết Tát Tư cố ý tác hợp hắn và Ma Y, nhưng hắn không giống An Lan, hắn hoàn toàn là một kẻ cuồng tu luyện, trong lòng chỉ có tu luyện.
Chuyện tình tình yêu yêu này, có lẽ bản tôn sẽ thích hợp hơn.
Sau một hồi Tát Tư cảm nhận được khí tức của Thạch Hạo biến mất khỏi thần đình, ánh mắt phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi hắn đẩy cửa ra, một pho tượng thần đặt ở trước cửa, trong tay tượng thần có một tờ giấy.
Trên đó, ghi tên thật của tượng thần.
Tát Tư nhếch miệng, siết chặt nắm tay, “Tiểu tử thối.” Ma Y đứng trên tường thành nhìn theo Thạch Hạo rời đi, khi nàng về đến phòng, cũng thấy một pho tượng thần cùng một tờ giấy.
Thạch Hạo đội mũ rộng vành, dạo bước trên con đường nhỏ nơi đồng ruộng, hắn không phải người thật sự vô tình vô nghĩa.
Bên trong thần đình, quan hệ giữa hắn với Ma Y và Tát Tư không tệ. Tát Tư thường xuyên chiếu cố hắn, tài nguyên tu luyện ngày thường đều là Tát Tư tranh thủ lấy về cho.
Hắn đột phá cực hạn cần tiêu tốn rất nhiều kỳ trân dị bảo, đây đều là Tát Tư bí mật đưa cho hắn, giá trị liên thành.
Ma Y thì thuộc kiểu người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nàng cũng biết Tát Tư đang tác hợp hai người, nhưng tình cảm nàng dành cho Thạch Hạo cũng bình thường.
Dù sao cũng không ai thích một người đàn ông lãnh đạm.
Chuyện nhiệt tình mà bị đối xử hờ hững, làm nhiều cũng trở nên nhàm chán.
Ngày thường, Ma Y rất chiếu cố Thạch Hạo, ba bữa cơm mỗi ngày đều do Ma Y mang đến tận nơi tu luyện cho hắn, cũng coi là chăm sóc vô cùng chu đáo.
Những người đối xử tốt với mình, Thạch Hạo sẽ không quên.
“Tát Tư hình như có một đứa con trai, pho tượng thần kia rất thích hợp với Ma Y, tương lai bất khả hạn lượng.” Thạch Hạo thầm nghĩ, rồi lên máy bay tiến về Đại Hoa Quốc.
Trong bảo khố Tô Ngự sau khi kêu gọi tượng thần Hậu Thổ, thần hồn bị dẫn dắt, ngã xuống đất ngất đi.
Duẫn Tiên Nhi vội vàng ôm hắn vào lòng, lo lắng nhìn hắn.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Tiểu Ngự lại ngất đi? Chẳng lẽ thức tỉnh tượng thần cũng gặp nguy hiểm sao?” “Chưa từng nghe nói về chuyện như vậy, có lẽ là có bí ẩn gì đó. Hô hấp của Tiểu Ngự hiện tại rất nhẹ nhàng, không có nguy hiểm đến tính mạng.” Trường Tôn Xuân Lam nắm cổ tay Tô Ngự, phát giác tình trạng của Tô Ngự càng giống như là ngủ thiếp đi?
Tình huống gì thế này?
Thức tỉnh tượng thần rồi ngủ thiếp đi?
“Tiểu Ngự... hắn... hình như là ngủ thiếp đi rồi.” Trường Tôn Xuân Lam chần chờ một lát rồi chậm rãi nói.
Chúng nữ tức thì có chút sững sờ, ngủ thiếp đi?
Uổng phí hết nước mắt của các nàng rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận