Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 324: giao chiến

Chương 324: Giao chiến
“Tông Gia Gia, tại sao biểu đệ Tô Ngự vẫn chưa ra, không phải là gặp nguy hiểm rồi chứ.” Tô Thiên Binh hỏi.
Tô Cửu Tông nhìn về phía lối vào di tích, đã có ba người trở về, một người là ma tế tử của Hắc Ám Giáo Đình, một người là thần chi tử của Diệp Gia, còn có một người vừa mới xuất hiện đã bị Thú Thần của Thiên Thương Sơn Mạch công kích, hiện tại không rõ sống chết.
“Tô Ngự sẽ không xảy ra chuyện.” Tô Cửu Tông lắc đầu, hắn biết rõ thiên tư của cháu mình, tuyệt đối mạnh hơn một bậc so với bọn Diệp Phàm.
Không thể nào thua ở bên trong di tích, huống hồ, còn có Thái Vân Vận phụ trợ Tô Ngự.
Nhưng vào lúc này…
Cửa vào di tích lóe lên, hai bóng người xuất hiện, thu hút ánh mắt của đông đảo thế lực trên mặt đất.
“Là Tiểu Thái! Người đàn ông kia là ai?” Tô Cửu Tông trong lòng nghi hoặc, bay lên trời.
Các thế lực trên mặt đất tỏa ra khí tức, muốn ra tay công kích, nhưng lại bị khí thế của Tô Cửu Tông đè xuống, không dám làm càn.
“Gà đất chó sành.” Tô Ngự thản nhiên nói.
Đã trải qua gần một năm rèn luyện, hắn đã không còn là bản thân yếu đuối trước kia nữa, hiện tại hắn dám vung quyền với cường giả lục phẩm!
Tô Cửu Tông xuất hiện trước mặt hai người, sau khi nhìn thấy Tô Ngự, trong lòng có một cảm giác quen thuộc.
“Ngươi là Tiểu Ngự?” Tô Cửu Tông thăm dò hỏi.
Tô Ngự nhếch miệng cười, “Đương nhiên là ta!”
Tô Cửu Tông sờ từ trên xuống dưới, nhìn Tô Ngự đã cao chừng một mét tám, hài lòng gật đầu.
"Không sai, rất tốt, có phong thái của ta năm đó, nhưng chiều cao có hơi thấp một chút, cao lớn thêm chút nữa thì tốt rồi, chiều cao của ngươi vẫn kém Tiểu Hàm một chút." Tô Cửu Tông nói.
Tô Ngự cười khổ một tiếng, Chung Tử Hàm cao một mét tám, dáng người cao gầy, sau khi mang giày cao gót, khoảng chừng một mét chín.
“Ta còn có thể cao lên.”
“Chuyến đi di tích lần này thu hoạch thế nào? Có giành được đại cơ duyên kia không? Có thông qua tuyển chọn không?”
Tô Ngự xua tay, “Vòng tuyển chọn đầu tiên đã qua, nhưng tiếp theo không biết còn bao nhiêu lần khảo hạch nữa. Lần này ở di tích, hai chúng ta đã giành được cơ duyên cực kỳ kinh người! Còn chiếm được một món bảo vật nữa!”
“Bảo vật gì?”
“Thiên Linh Cây!”
Tô Cửu Tông trừng to mắt, “Thật sao?! Thiên Linh Cây trong truyền thuyết có thể khiến phàm nhân đặt chân vào lĩnh vực Thần Minh?”
“Đương nhiên là thật!”
Ha ha ha!
Tô Cửu Tông cười to, có Thiên Linh Cây thì tương đương với có một cái Tụ Bảo Bồn, liên tục không ngừng thu hút tiền tài.
Hắn vung tay lên, đưa hai người đến đỉnh núi.
Tô Thiên Binh lần đầu nhìn thấy Thái Vân Vận, ánh mắt trở nên cực nóng.
Tô Ngự chú ý tới hắn, có chút khó chịu, “Hắn là ai?”
Tô Cửu Tông liếc mắt là thấy ngay suy nghĩ của Tô Ngự, lập tức cười nói, “Đừng vội, hắn không có ác ý, chắc là thấy cảnh giới của Tiểu Thái không thấp, muốn tỉ thí một phen với Tiểu Thái.”
Tô Ngự nghe vậy liền quan sát tỉ mỉ Tô Thiên Binh, phát hiện trong mắt hắn quả thực không có dục vọng nam nữ, mà là một loại khao khát chiến đấu.
Cái dạng này…
Giống như là một võ si?
Tô Ngự bất chợt kinh ngạc, Tô gia lại có một võ si, thật là hiếm thấy.
Tô gia là thần địa thế gia, tất cả con cháu từ khi sinh ra đã được hưởng những thứ mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hoàn cảnh, tiền tài, thế lực, mỹ nữ, vân vân, tất cả mọi thứ, Tô gia đều có thể đáp ứng.
Dù gia quy Tô gia vô cùng nghiêm ngặt, nhưng con cháu lớn lên trong môi trường này mà xuất hiện tình huống một lòng hướng Võ thì quả là hiếm thấy.
Tô Thiên Binh bước nhanh tới, hắn đã hoàn thành mở hông, mỗi bước chân đều giống như hổ báo chi bộ, sinh ra khí thế mạnh mẽ.
Khi hắn đi đến trước mặt Thái Vân Vận, khao khát chiến đấu trong mắt không còn cách nào áp chế được nữa, trong lòng hắn vang lên một tiếng nói.
Đánh bại nữ nhân này! Chứng minh mình là người mạnh nhất!
“Xin hãy cùng ta chiến đấu!” Tô Thiên Binh cúi đầu chín mươi độ, khiến Thái Vân Vận có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.
“Ta không có hứng thú chiến đấu với ngươi.”
Thái Vân Vận nhíu mày, thực lực của nàng rất mạnh, theo nàng biết hiện tại, trong số người cùng cấp, chỉ có Tô Ngự là có thể thắng nàng một bậc.
“Để ta chiến đấu với ngươi đi.” Tô Ngự đột nhiên nói.
Tô Thiên Binh sững sờ, nhìn sang Tô Ngự bên cạnh, "Ta biết thiên phú của ngươi rất cao, nhưng cảnh giới của ngươi quá thấp, ta hiện tại đã là cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong, thực lực xem như hàng đầu trong thế hệ trẻ. Ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta!”
“Không thử sao biết được?”
Tô Ngự cười cười, trên người tuôn ra một luồng quyền ý cường đại, khiến Tô Thiên Binh giật nảy mình.
“Quyền ý của ngươi vậy mà đã đại thành! Sao có thể chứ, ngươi mới tu luyện bao lâu, làm sao có thể nâng quyền ý lên cảnh giới đại thành!”
Sắc mặt Tô Thiên Binh chấn kinh, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, hắn luyện quyền từ nhỏ, ngày đêm không dám nghỉ ngơi.
Mãi đến năm hai mươi sáu tuổi mới tu luyện quyền ý tới đại thành, đồng thời chỉ là vừa mới bước vào cảnh giới đại thành quyền ý.
Hắn có thể cảm nhận được, quyền ý của Tô Ngự đã đến rất gần, chỉ cần một chút lĩnh ngộ nữa là có thể đột phá đến cảnh giới viên mãn!
Bất luận là Quyền Đạo hay Kiếm Đạo, càng về sau tu luyện càng khó.
Hắn có thể tu luyện quyền ý đến đại thành ở tuổi hai mươi sáu, nhưng để tu luyện đến viên mãn quyền ý, có lẽ cần đến khoảng bốn mươi tuổi.
Mà Tô Ngự mới bao nhiêu tuổi? Hơn 19 tuổi một chút! Chưa đến 20 tuổi, hắn rất nghi ngờ liệu Tô Ngự có thể đột phá đến cảnh giới viên mãn ở tuổi 20 hay không.
20 tuổi quyền ý viên mãn? Tại Lam Tinh, đó là chuyện xưa nay chưa từng có!
Trong ghi chép, người đột phá nhanh nhất cũng phải đến năm ba mươi tám tuổi mới đạt tới cảnh giới viên mãn.
“Tốt! Quyền ý của ngươi rất mạnh!”
Tô Thiên Binh hạ thấp người, cơ thể tạo thành một tư thế kỳ quái, phảng phất như một con bọ ngựa khổng lồ.
“Biểu đệ Tô Ngự, ngươi phải cẩn thận, quyền của ta rất nhanh!”
Tô Ngự chắp một tay sau lưng, “Ngươi vừa rồi chắc hẳn đang tu luyện, cơ thể không ở trạng thái đỉnh cao nhất, ta nhường ngươi một tay, chỉ cần ngươi khiến ta phải ra tay thứ hai, ngươi liền thắng!”
Cuồng vọng!
Tô Thiên Binh giận dữ, hắn là thiên chi kiêu tử, nhân vật hàng đầu trong thế hệ trẻ, sao có thể chịu nỗi nhục này!
Vút!
Quyền ý của Tô Thiên Binh bộc phát, quyền nhanh như tia chớp, quyền phong sắc như dao cắt vào mặt.
Đây là Đường Lang Quyền đại danh đỉnh đỉnh trên Lam Tinh!
Coi trọng hình thần tương dung, hóa thân thành một con côn trùng khổng lồ, tung ra một kích chí mạng!
Côn trùng cùng cấp bậc mạnh hơn rất nhiều so với những mãnh thú như hổ báo, kiến có thể dễ dàng nhấc vật nặng gấp mấy trăm lần trọng lượng cơ thể, còn mãnh hổ chỉ có thể kéo vật nặng gấp khoảng năm lần trọng lượng bản thân.
Đây chính là chênh lệch! Mà Đường Lang Quyền chính là để san bằng loại chênh lệch này!
Quyền của Tô Thiên Binh tựa như càng bọ ngựa, quyền ý mang theo sự sắc bén, có thể đâm xuyên vạn vật!
“Quyền không tệ! Về mặt võ kỹ, ta quả thực không bằng ngươi, nhưng về quyền ý và đạo vận, ta mạnh hơn ngươi!”
Tô Ngự gầm nhẹ một tiếng, tay phải đột nhiên đánh ra, không có bất kỳ chiêu thức nào, chỉ có cú đấm đơn giản nhất.
Quyền xuất! Một quyền phá Vạn pháp!
Đạo vận thủy hỏa xoay chuyển trên nắm đấm, hung hăng va chạm với quyền của Tô Thiên Binh.
Không ổn! Tô Thiên Binh cảm nhận được có gì đó không đúng, quyền của hắn không bằng quyền của Tô Ngự!
“Sao có thể chứ, quyền của ta đã đạt tới vận tốc âm thanh, một quyền đánh ra có thể tạo thành hổ báo lôi âm, khí bạo liên hoàn! Vậy mà lại không bằng quyền của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận