Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 851: một kiếm bình

Chương 851: Một kiếm bình định
Di tích mở ra, khiến khí tức tại hiện trường trở nên hỗn loạn, luồng khí tức có thể gây dị động cho chí dương thể kia, hòa lẫn vào trong đó, căn bản không có khả năng tìm thấy được.
“Huyền Thiên Vực thật đúng là có ý tứ, vốn tưởng rằng ba con rắn xuất hiện ở đây đã là rất ly kỳ rồi, không ngờ tới còn có thứ còn kinh hỉ hơn.” Chung Tử Hàm nhịn không được nói ra.
“Người kia hẳn là cũng đã tiến vào di tích, ở trong di tích nhất định có thể đụng phải.”
Tô Ngự vung tay lên, Thạch Cửu Chiến hiểu ý hắn, điều khiển Phi Chu phóng tới di tích.
Chợt!
Một đoàn ngọn lửa màu vàng cuốn tới, lửa cháy cuồn cuộn ngăn cản Phi Chu.
“Các ngươi không có tư cách tiến vào di tích!”
Nam tử áo đen mập mạp sau khi tấn công Phi Chu, liền xoay người định tranh trước tiến vào di tích.
“Mạnh được yếu thua, vẫn là cái mùi vị quen thuộc đó.”
Huyền Thiên Vực, chính là Lam Tinh phiên bản phóng đại.
Quy tắc sinh tồn, giống hệt Lam Tinh.
Trên tay Tô Ngự chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh hắc kiếm, thanh kiếm như ẩn chứa ma lực, có thể thôn phệ ánh sáng.
Liễu Như Yên nhìn Tô Ngự chăm chú, tò mò khôn xiết.
Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?
Đệ tử thân truyền của Diêu Quang thánh địa rốt cuộc mạnh hơn thiên tài Huyền Thiên Vực đến mức nào?
Trên phi thuyền, Tô Ngự nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm khí màu đen xé toang bầu trời, một kiếm dập tắt biển lửa!
Tô Ngự không ra chiêu thứ hai, chậm rãi thu tay lại.
Nam tử áo đen phía trước đã có nửa người tiến vào di tích, thân thể khựng lại, nửa người còn lại liền hóa thành tro bụi.
Một kiếm kia, dập tắt biển lửa! Chém g·iết nam tử áo đen!
“Không thể g·iết hắn trước khi hắn chạm vào di tích, một k·iếm này, thất bại.” Tô Ngự nhàn nhạt nói.
Khóe miệng Liễu Như Yên co giật, thật quá khoa trương đi, đối phương dù sao cũng là Tinh Thần, hơn nữa còn là Tinh Thần hậu kỳ, không phải sơ kỳ, một k·iếm đã g·iết c·hết.
Nhìn dáng vẻ của Tô Ngự, dường như chẳng tốn chút sức lực nào, một k·iếm kia chắc chắn không phải cực hạn của hắn!
Hắn tuyệt đối còn có chiêu thức công kích mạnh hơn!
“Đệ tử Thánh địa đều mạnh như vậy sao?” Liễu Như Yên có chút hoài nghi nhân sinh.
Người tu luyện được đến Tinh Thần cảnh, tư chất sao có thể tầm thường được, bọn họ cũng từng là thiên tài, vậy mà giờ đây lại bị Tô Ngự, người cùng cảnh giới Tinh Thần, miểu sát, đơn giản là không hợp với lẽ thường!
Nếu đổi lại là nàng giao chiến với tên Tinh Thần hậu kỳ kia, kết quả sẽ ra sao?
Nàng thầm tính toán trong lòng, rồi đưa ra kết luận!
Có thể thắng!
Nhưng bản thân mình cũng sẽ bị thương!
Tuyệt đối sẽ không dễ dàng như Tô Ngự, một k·iếm miểu sát!
Nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Như Yên nhíu mày.
Như vậy chẳng phải là nói, nếu nàng và Tô Ngự cùng cấp bậc giao chiến, cũng sẽ bị miểu sát hay sao?
“Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao? Không thể miểu sát cùng cấp bậc mới là kỳ quái chứ?” Chung Tử Hàm nói ra.
“Không, Thánh sứ đại nhân, quan điểm của ngài thật sự không bình thường chút nào!” Liễu Như Yên giờ phút này cảm thấy bản thân mình thật đúng là rác rưởi.
Sao lại tồn tại loại quái vật thế này chứ!
Đây đâu phải là người, là quái vật thì đúng hơn!
“Tỷ muội của ta cũng làm được.”
Nghe Chung Tử Hàm nói vậy, Liễu Như Yên cười khổ một tiếng, chênh lệch này thật sự quá lớn.
Có một k·iếm vừa rồi của Tô Ngự, những người xung quanh di tích không còn ai dám ngăn cản Phi Chu tiến tới, Phi Chu đi đến đâu, tất cả đều dạt ra.
Rất nhanh, Phi Chu đã tới trước vết nứt của di tích.
“Đại nhân, Phi Chu quá lớn, không thể đi qua vết nứt.” Thạch Cửu Chiến nói ra.
“Vậy thì xuống thuyền đi.”
Tô Ngự mang theo mọi người bay ra, tiến vào di tích.
Trong khoảnh khắc xuyên qua vết nứt tiến vào di tích, trước mắt Tô Ngự liền xuất hiện từng đường không gian văn, những không gian văn này là một trong những hình thái biểu hiện của không gian pháp tắc, thông qua việc mô phỏng theo những đường vân không gian đó, có thể tăng tốc lĩnh ngộ không gian pháp tắc.
“Có không gian văn? Di tích này vậy mà thật sự là một thế giới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận