Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 18: Rõ ràng đuổi học đồ

Chương 18: Đuổi thẳng học đồ
Doãn Tiên Nhi trong tay thoa đều dược dịch màu xanh lục, nhẹ nhàng xoa bóp lên bộ phận bị thương của Tô Ngự.
"Tiểu Ngự, đây là thuốc bôi trị thương cấp B, là sư phụ để lại lúc trước, có thể tăng tốc độ chữa trị rất nhiều."
Dược dịch bôi lên người Tô Ngự, cảm giác ấm áp, dược lực bên trong theo sự xoa bóp của Doãn Tiên Nhi, chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể, làm tan máu tụ.
Một lúc sau.
Tô Ngự đẩy cửa, va phải Thái Vân Vận vừa trở lại võ quán, hắn bị Thái Vân Vận đụng trúng, may mà Doãn Tiên Nhi ở phía sau kịp thời đỡ lấy hắn, nếu không chắc chắn sẽ mất mặt.
"Tiểu Ngự, ngươi không sao chứ! Đều tại ta, lại đi ra ngoài đúng vào thời khắc mấu chốt."
Thái Vân Vận không khỏi tự trách, nàng thường ngày thích uống trà chiều, không ngờ rằng chỉ trong một giờ này, võ quán lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Ta không sao, chỉ dựa vào tên phế vật kia, làm sao có thể làm tổn thương ta được." Tô Ngự nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Thái Vân Vận vỗ vỗ ngực mình, nỗi lo lắng trong lòng dần lắng xuống.
Đợi ba người đi tới đại sảnh võ quán, thi thể Nguy Lục Đương vẫn còn ở nguyên chỗ, máu tươi đã đông lại, không trung lác đác vài con ruồi đang vo ve lượn quanh.
Chuyện này!
Sắc mặt Tô Ngự khó coi, đám học đồ kia vậy mà không thèm để ý, tất cả đều trực tiếp rời đi.
"Tiên tỷ tỷ, ngày mai đuổi hết đám học đồ kia đi thôi, một nhóm giá áo túi cơm, căn bản không hề có tình cảm với Sơn Hà võ quán, giữ lại cũng vô dụng."
Doãn Tiên Nhi có chút khó xử, nàng tuy cũng muốn đuổi hết học đồ đi, nhưng nguyện vọng duy nhất của sư phụ chính là phục hưng Sơn Hà võ quán.
Nếu như đuổi hết học đồ đi, chuyện phục hưng càng thêm xa vời.
"Đúng vậy, đúng vậy! Lũ phế vật kia, ta sớm đã nhìn chúng không vừa mắt rồi, rõ ràng thực lực thấp kém, võ kỹ thô thiển sơ sài, nhưng cứ luôn thể hiện bản thân trước mặt ta, thật không biết rằng, trong mắt ta, võ kỹ đó chẳng khác gì trò trẻ con, màu mè hoa lá, chẳng có chút uy lực nào."
Thái Vân Vận tức giận nói, giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ.
Nàng tuy tuổi không lớn, tình cảm vẫn còn ở giai đoạn mới chớm nở, nhưng nàng lớn lên cùng các sư tỷ, đối với các thủ pháp theo đuổi nữ giới của đàn ông thì vô cùng quen thuộc.
Tô Ngự nhìn ra suy nghĩ trong lòng Doãn Tiên Nhi, đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, vừa lạnh vừa mềm mại.
"Tiên tỷ tỷ, ta hiểu tâm ý muốn chấn hưng võ quán của tỷ, nhưng hôm nay khi tỷ đối chiến với Nguy Lục Đương, không một học đồ nào tiến lên giúp đỡ, chỉ đứng một bên xem kịch.
Sau khi trận đấu kết thúc, không một ai ở lại giúp dọn dẹp võ quán, tỷ nhìn sàn nhà mà xem."
Tô Ngự chỉ xuống sàn võ quán, có rất nhiều giày vải vứt lung tung, đây đều là giày vải dùng một lần, rõ ràng có thể tự mình mang đi, nhưng bọn hắn lại chọn vứt lại võ quán.
"Mặc dù đám học đồ đó chỉ là đệ tử thực tập, nhưng Sơn Hà võ quán đối đãi bọn hắn không tệ, dạy võ kỹ cấp D, ở bên ngoài cần bỏ ra hàng vạn mới học được, chúng ta ở đây dạy miễn phí, lại còn bao nhiều thứ.
Vậy mà đám đệ tử này không một ai lòng mang cảm kích, ta từng thường xuyên nghe thấy bọn hắn ở bên ngoài nói xấu võ quán, nếu không phải vì có tỷ ở đây, bọn hắn đã sớm phản bội võ quán rồi."
Theo ký ức của chủ nhân trước, đám học đồ đó đối ngoại chưa bao giờ tuyên truyền điều tốt đẹp về Sơn Hà võ quán, chỉ toàn nói xấu không ngừng.
Đã có lần Doãn Tiên Nhi triệu tập học đồ võ quán, cùng nhau ra ngoài phát truyền đơn, mở rộng sức ảnh hưởng.
Đám học đồ đó nhìn thì có vẻ hăng hái ra ngoài phát truyền đơn, nhưng thực chất vừa ra khỏi cửa là vứt truyền đơn vào thùng rác, trốn đến chỗ vắng vẻ hưởng thụ.
"Nhưng mà..." Doãn Tiên Nhi vừa mở miệng, cái miệng nhỏ liền bị Tô Ngự chặn lại.
"Không có nhưng mà gì cả, Tiên tỷ tỷ cứ nghe ta là được. Tương lai ta sẽ tìm truyền thừa thần minh cho tất cả các sư tỷ, mười vị Thần tử, chẳng lẽ còn không thể chấn hưng Sơn Hà võ quán sao?
Chất lượng cao rồi thì số lượng không còn ý nghĩa gì nữa. Sơn Hà võ quán có mười người chúng ta là đủ rồi. Đợi chúng ta mạnh lên, đệ tử thiên tài sẽ chen chúc kéo đến, đánh vỡ đầu cũng muốn vào võ quán."
Doãn Tiên Nhi răng ngà cắn nhẹ đầu lưỡi, vô cùng do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định, tự tin kia của Tô Ngự, lòng nàng chợt thả lỏng.
Tiểu Ngự đã trưởng thành rồi, có lẽ nghe lời hắn cũng không tệ?
"Được, tỷ tỷ nghe ngươi." Doãn Tiên Nhi đưa tay, vén lọn tóc rủ xuống của Tô Ngự, vô cùng ôn nhu, như đang đắm chìm trong ánh nắng ấm áp.
Sau đó ba người tiến hành dọn dẹp toàn diện võ quán, từ trong ra ngoài, gom tất cả vật phẩm của học đồ lại một chỗ, thông báo cho đám học đồ tự đến lấy về.
Đợi đến khi võ quán được dọn dẹp sạch sẽ, trời cũng đã gần tối.
"Tiểu Ngự, đám học đồ đó sẽ đến võ quán nhanh thôi, chắc chắn sẽ gây phiền phức, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, nhớ kỹ hãy trốn sau lưng ta." Doãn Tiên Nhi dặn dò Tô Ngự.
Tô Ngự gật đầu, hắn cũng có thể lường trước được. Sơn Hà võ quán nhìn như suy bại, nhưng vì học đồ tương đối ít, nên dụng cụ tu luyện rất dư dả, mỗi người đều có thể sử dụng rất nhiều máy móc phụ trợ.
Thêm vào đó, còn có thể học miễn phí võ kỹ cấp D ở võ quán Sơn Hà, lại có nữ thần của bọn hắn là Doãn Tiên Nhi ở đây, làm sao họ cam lòng rời đi được.
Thùng thùng!!
"Mở cửa mau! Cho chúng ta vào!"
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng huyên náo, âm thanh cực lớn, kinh động cả hàng xóm xung quanh võ quán, họ đều nhìn về phía võ quán.
"Đó là chuyện gì vậy?"
"Ai mà biết được, có lẽ là học đồ muốn rời khỏi Sơn Hà võ quán thôi. Dù sao lão quán chủ đã chết rồi, tiếp tục ở lại nơi này cũng chẳng có tương lai."
Hai lão nhân đứng ở góc đường xì xào bàn tán, trong tay mân mê hai viên bi đen trắng.
Bang!
Tô Ngự mở cửa ra, lúc này ngoài cửa đã tụ tập hơn bốn mươi học đồ. Hắn ước lượng sơ qua, đại bộ phận học đồ đã có mặt, chỉ còn thiếu vài người.
"Chào buổi tối mọi người, xin mời tuần tự đến nhận lại vật phẩm cá nhân của mình, rồi ai về nhà nấy nhé. Chúng ta hữu duyên giang hồ tương kiến." Tô Ngự nhếch miệng cười, hai tay ôm quyền.
Đám học đồ nhìn nhau, bỗng nhiên có một người lên tiếng trước: "Chúng ta là đệ tử do lão quán chủ nhận vào, ngươi không có tư cách đuổi chúng ta đi!"
"Đúng thế!"
"Ngươi không có tư cách!"
"Chúng ta chính là nhóm đệ tử cuối cùng của Sơn Hà võ quán, nếu chúng ta rời đi, Sơn Hà võ quán chắc chắn sẽ sụp đổ, trở thành dĩ vãng khói mây! Chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ nguyện vọng của lão quán chủ sao?"
"Hừ hừ! Không ngờ tiểu đệ tử mà lão quán chủ coi trọng nhất lại là một tên bạch nhãn lang! Lão quán chủ mới qua đời có một ngày thôi mà đã bắt đầu mưu đồ chiếm đoạt Sơn Hà võ quán!"
"Bộ dạng ăn thật khó coi, có phải ngươi muốn bán Sơn Hà võ quán đi để đổi lấy tài nguyên tu luyện không? Đúng là một con bạch nhãn lang! Ngươi không xứng làm quan môn đệ tử của lão quán chủ!"
Đám học đồ tâm tình kích động phẫn nộ, càng nói càng kích động, như thể đã tìm ra chân tướng sự việc, lớn tiếng trách mắng Tô Ngự là kẻ không có lương tâm.
Người qua đường xung quanh cũng đều chú ý tới nơi này, nhón chân nhìn vào bên trong, sau khi nghe đám học đồ nói thì đều bàn tán xôn xao.
"À, tên tiểu bạch kiểm kia trông cũng không tệ, nhưng không ngờ lại là loại người này!"
"Lão quán chủ thật sự là mắt mù rồi, lại đi thu nhận một tên quan môn đệ tử có phẩm hạnh ti tiện như thế. Xem ra việc Sơn Hà võ quán biến mất đã là kết cục định sẵn."
"Vậy không biết chín nữ đệ tử kia của lão quán chủ thế nào nhỉ? Nếu chưa có hôn phối, ngược lại có thể để con trai ta đến cửa cầu hôn."
Tô Ngự cười lạnh, dù có người cố tình kích động cảm xúc đám đông thì đã sao? Sự thật đã định, hắn sẽ không vì cái nhìn của người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình.
"Một đám tham sống sợ chết, thường ngày thì hao tâm tổn trí chiếm lợi từ võ quán, đến khi võ quán gặp khó khăn thì đứa nào đứa nấy như rùa rụt cổ." Giọng Tô Ngự cực kỳ khó nghe, khiến đám học đồ đều biến sắc.
Hừ!
"Tô Ngự! Rõ ràng là tự ngươi chuốc lấy phiền phức, dựa vào đâu mà bắt chúng ta giúp ngươi!"
"Đúng thế! Nếu không phải ngươi không biết tốt xấu, sao lại rước lấy tai họa?"
"Hay cho một tên Tô Ngự nhà ngươi, rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để đuổi chúng ta đi, một mình chiếm lấy Sơn Hà võ quán!"
Bốp bốp bốp bốp!!
Tô Ngự vỗ hai tay, phát ra từng tiếng giòn giã: "Thật là đặc sắc!"
Một học đồ đội mũ đen vô cùng cao ngạo, chỉ vào mũi Tô Ngự, lớn tiếng nói: "Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận rồi! Ngươi chính là một tên bạch nhãn lang không tim không phổi! Chẳng lẽ lão quán chủ đối xử tệ bạc với ngươi sao! Vậy mà lại làm ra chuyện thương thiên hại lí như thế! Chẳng lẽ ngươi không sợ lão quán chủ chết không nhắm mắt sao!"
Tô Ngự lẳng lặng nghe hắn nói xong, không khỏi tức quá hóa cười, người trước mắt này chính là học đồ mà ban ngày hắn đã cứu khỏi tay Nguy Lục Đương.
Khi đó Nguy Lục Đương muốn lấy một cánh tay của hắn, nếu không phải Tô Ngự kịp thời ngăn cản, tay phải hắn đã sớm mất rồi.
Thế nhưng không thể nào ngờ được, trong đám học đồ, kẻ nhảy nhót om sòm nhất, phản đối kịch liệt nhất, lại chính là hắn!
"Đúng là kẻ buồn nôn, chẳng lẽ ngươi không tự soi lại mình trong gương sao? Xem lương tâm ngươi để ở đâu!"
Học đồ đội mũ đen sững sờ, nghĩ đến chuyện ban ngày, sắc mặt đỏ lên, rồi lại liên tưởng đến việc nếu bị Sơn Hà võ quán đuổi đi, tốc độ tu luyện của hắn sẽ bị ảnh hưởng lớn, khả năng trở nên mạnh hơn sẽ thấp đi, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.
"Chuyện nào ra chuyện đó, không thể gộp chung hai việc làm một. Lương tâm của ngươi đúng là bị chó ăn rồi! Nếu hôm nay ngươi đuổi chúng ta đi, thì chắc chắn sẽ khiến Sơn Hà võ quán không còn một ai gia nhập nữa!"
Doãn Tiên Nhi có chút lo lắng, từ phía sau ôm lấy Tô Ngự, ghé vào tai hắn nói: "Tiểu Ngự, nếu không được, cứ để sư tỷ ra mặt."
Lời lẽ của đám học đồ này cực kỳ khiến người ta tức giận, ngay cả người có tính cách ôn hòa bình thản như Doãn Tiên Nhi cũng tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, càng khỏi phải nói đến Thái Vân Vận, đã sớm nổi trận lôi đình.
Tiểu Ngự chưa từng trải qua tình huống thế này, liệu có luống cuống không?
Nghĩ đến đây, Doãn Tiên Nhi ôm càng chặt hơn.
"Tiên tỷ tỷ, đừng hoảng, chỉ là tình huống nhỏ thế này, sao có thể đến lượt tỷ ra tay được. Tỷ chính là át chủ bài đại tướng, đám du côn vô lại này cứ để ta đối phó." Tô Ngự nắm chặt tay nhỏ của Doãn Tiên Nhi, quay đầu nói với nàng.
"Ừm! Sư tỷ tin tưởng ngươi."
Đáng ghét!
Đám học đồ tức đến nghiến răng ken két, nắm tay siết chặt lại.
Xin hỏi trên đời còn có gì đau lòng hơn việc nhìn nữ thần của mình tình tứ với nam nhân khác ngay trước mặt mình không?
Đám học đồ này có thể dùng chính kinh nghiệm của mình để nói cho thế nhân biết: nếu nam nhân tình tứ với nữ thần lại chính là kẻ thù của mình, thì càng thêm đau lòng!
"Tô Ngự! Ngươi tên khốn kiếp! Ngươi căn bản không xứng tiếp tục làm đệ tử ở Sơn Hà võ quán! Cút khỏi Sơn Hà võ quán!"
"Cút khỏi Sơn Hà võ quán!"
"Cút khỏi Sơn Hà võ quán!"
"Cút khỏi Sơn Hà võ quán!"
Nhất thời đám đông kích động, đám học đồ như phát điên, lớn tiếng gầm rống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận