Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 235: diệt ta cả nhà?

Chương 235: Diệt cả nhà ta?
“Giết người mà thôi, hắn muốn giết ta, thì ta có thể giết hắn.” Tô Ngự thản nhiên nói.
Dường như kẻ vừa bị giết không phải người, mà chỉ là một con kiến.
Vẻ mặt bình thản kia khiến mọi người sợ hãi, đây là Ác Ma sao? Mới chỉ tám chín tuổi, đối mặt với chuyện giết người thế này, sắc mặt không hề dao động chút nào.
“Ngươi chính là ma quỷ chuyển thế! Nhỏ tuổi như vậy đã giết người không chút nương tay, tương lai còn ra gì nữa? Ngươi bây giờ phải đi cùng ta một chuyến!” Người đàn ông mặc âu phục lớn tiếng chỉ trích.
“Ngươi là cái thá gì? Muốn dẫn ta đi? Dẫn đi đâu? Thành này còn có cơ quan quản lý chuyện giết người sao?
Đừng đùa nữa, ngoài Đại Hoa Quốc ra, không một thế lực nào thành lập cơ quan quản lý việc giết người cả.” Tô Ngự cười lạnh.
Thế giới này là thiên hạ của kẻ mạnh, mạnh được yếu thua, muốn thứ gì cũng đều phải tự mình liều mạng giành lấy.
Ngay cả khi chiến đấu xảy ra trong lãnh thổ Đại Hoa Quốc khiến một bên tử vong, cũng chỉ bị trừng trị mà thôi, còn ở địa bàn của các thế lực khác, họ sẽ không quản lý những chuyện như vậy.
“Đương nhiên là dẫn ngươi đến nhà Cách Luân! Người ngươi vừa giết là em trai của gia chủ đời sau nhà Cách Luön, tội này đã đáng chết rồi. Bây giờ đi cùng ta, họa may nhà Cách Luân sẽ chỉ giết một mình ngươi, không liên lụy người nhà. Nếu không, bọn họ nhất định sẽ liên lụy cả gia đình ngươi.” Người đàn ông mặc âu phục lạnh lùng nói.
Phụt ~ Tô Ngự bật cười thành tiếng, lại thêm một kẻ muốn giết người nhà Tô gia. Hôm nay mới là ngày đầu tiên đến Thành Già Nam, vậy mà đã gặp phải một tên ngốc như thế.
Người đàn ông mặc âu phục nhíu mày, “Sắp chết đến nơi rồi còn cười gì nữa, nếu còn muốn người nhà ngươi sống trên đời này thì mau đi theo ta.” “Ngươi đi mà giết.” Tô Ngự thờ ơ khoát tay.
“Tiểu tử thối! Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đang nói đùa?” Người đàn ông mặc âu phục giận tím mặt.
“Đại lục phía đông, Đại Hoa Quốc, Thành Hy Vọng, Tô gia, cứ đi mà giết! Trong Thập Đại Học Viện Thế Giới, Viêm Hoàng Học Viện có người nhà của ta. Đúng rồi, tổng bộ Thần Đình cũng có người nhà của ta, hình như đang ở cùng Diệp Thiên Đế đấy. Muốn giết thì cứ đi đi.” Tô Ngự bĩu môi, nói ra từng cái tên.
Chợt, hắn vỗ trán, “Đúng rồi, ngươi nhớ bảo nhà Cách Luân phái thêm người đi nhé, người đứng thứ chín thế giới, Tô Vạn Linh, là thúc thúc của ta, còn có một vị đại tông sư Quyền Đạo là gia gia của ta.
Ừm ~ Nhà ta có một người đang lạc loài, ngươi có thể đi dò xét sâu cạn, giết thử xem. Hắn tên là Cực Đạo Đại Đế, hiện đang đơn độc một mình, chắc là dễ giết hơn chút đấy. Đó là phụ thân của ta. Dù sao con trai phạm lỗi, đương nhiên phải để phụ thân gánh thay.” Tô Ngự cười ha hả nói.
Người đàn ông mặc âu phục đã ngây dại, không dám tin nhìn Tô Ngự, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nếu bây giờ có người sờ thử lưng hắn, sẽ biết áo hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Ực!
Người đàn ông mặc âu phục nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng, “Không, không, đây chắc chắn là hiểu lầm.” “Hiểu lầm? Ta không cho rằng đây là hiểu lầm, chuyện này sao có thể là hiểu lầm được, ta đã giết hắn rồi mà.” “Là hiểu lầm, là hiểu lầm, chuyện này nhà Cách Luân nhất định sẽ không truy cứu, xin ngài yên tâm.” người đàn ông mặc âu phục nói.
Tô Ngự nghiêng đầu, “Nhà Cách Luân sẽ không truy cứu? Nực cười, tử đệ nhà Cách Luân vậy mà ra tay với người Tô gia, lại còn ngay từ đầu đã muốn giết chết đối phương, ngươi nói với ta là nhà Cách Luân sẽ không so đo ư?
Có phải ngươi coi Tô gia quá dễ bắt nạt không? Hay là nhà Cách Luân tự cho rằng Tô gia là quả hồng mềm mặc sức nắn bóp, nên mới dùng tính mạng tử đệ đích hệ của Tô gia để thăm dò Tô gia?” Giọng Tô Ngự lạnh như băng, như gió lạnh từ Cực Bắc thổi tới, khiến người nghe lạnh tới đáy lòng, không kìm được run rẩy.
Ách!
Lòng bàn tay người đàn ông mặc âu phục đẫm mồ hôi, cục diện bây giờ đã đảo ngược, nếu sơ suất một chút, sẽ khiến nhà Cách Luân bị hủy diệt.
Trong lòng thầm mắng, thằng ngốc kia, vậy mà đi trêu chọc tử đệ chủ mạch của Tô gia, lại còn là cháu của Tô Vạn Linh, đây không phải là tự tìm đường chết sao!
“Chuyện này, nhà Cách Luân nhất định sẽ bồi thường, ngài muốn bồi thường gì ạ?” người đàn ông mặc âu phục lấy lòng nói.
“Ha ha ~ cứ để bọn họ tự xem xét xử lý đi.” Vâng vâng!
Người đàn ông mặc âu phục không muốn dừng lại một khắc nào, đang định quay người rời đi thì bị Tô Ngự gọi lại.
“Ngươi định đi đâu?” Tô Ngự nhìn hắn.
“À ~ ta đi thông báo cho nhà Cách Luân!” “Ngươi là quản lý khách sạn này? Hay là lãnh đạo?” Tô Ngự nhíu mày.
“Không phải, ta là quản gia của gia tộc Cách Luân.” người đàn ông mặc âu phục lúng túng nói.
“Không phải ông chủ khách sạn này, ngươi vừa nãy xen vào làm gì? Muốn chết phải không?” Lời nói lạnh như băng của Tô Ngự vang lên, người đàn ông mặc âu phục lập tức quỳ sụp xuống đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Tô Ngự lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không có chút thương hại nào, như nhìn một vật chết, “Để lại một cánh tay, xem như trừng phạt vì ngươi vừa nói năng lỗ mãng.” Vâng vâng!
Người đàn ông mặc âu phục nhặt lại được một mạng, lập tức mừng rỡ, tay phải vung lên, một cánh tay đứt lìa rơi trên mặt đất, đau đớn khiến mặt hắn nhăn nhó, nhưng vẫn cười nhìn Tô Ngự.
“Đi đi.” Vâng!
Người đàn ông mặc âu phục đứng dậy, lảo đảo rời đi, người phụ nữ bên cạnh cũng đi theo.
Tô Ngự quay người nhìn về phía Tiểu Lan, “Bây giờ có thể làm thẻ cho ta chưa?” Tiểu Lan nhìn thân hình nhỏ bé của Tô Ngự, không ngờ bên trong lại ẩn chứa sức mạnh kinh người như vậy, vô cùng rung động.
“Có thể ạ.” “Làm cho tiểu huynh đệ này một tấm Kim Tạp! Sau này mọi chi phí cứ tính vào cho ta!” một giọng nói vang dội truyền đến.
Một người đàn ông trung niên cười híp mắt đi tới, Tiểu Lan nhìn thấy ông ta liền lập tức cúi đầu.
“Chào ông chủ Lý!” Lý Minh mật khoát tay, “Mau làm thẻ cho tiểu huynh đệ này đi.” Vâng vâng!!
Tiểu Lan vội vàng gật đầu, không bao lâu sau, một tấm Kim Tạp đã được làm xong, do Lý Minh mật đưa cho Tô Ngự.
“Tiểu huynh đệ Tô, tự giới thiệu một chút, ta là ông chủ Tập đoàn Á Đặc Lan Đế Tư, Lý Minh mật, đây là Kim Tạp của Cung điện Á Đặc Lan Đế Tư, với tấm Kim Tạp này, ngươi có thể miễn phí vào ở tẩm cung Hải Hoàng tại bất kỳ Cung điện Á Đặc Lan Đế Tư nào trên toàn thế giới.” Tô Ngự nhận lấy Kim Tạp, sau khi nói chuyện xong, liền đi về phía nơi cao nhất của khách sạn, đó là nơi có tẩm cung Hải Hoàng.
Đợi Tô Ngự rời khỏi đại sảnh, ông chủ Lý gọi mấy nhân viên vệ sinh đến, xử lý thi thể người đàn ông và lau sạch vết máu trên sàn.
Tiểu Lan cẩn thận dè dặt mở miệng hỏi: “Ông chủ, người kia thật sự là người của Tô gia ạ?” “Không biết.” “Vậy tại sao lại đưa Kim Tạp cho cậu ấy ạ?” Tiểu Lan thắc mắc, Kim Tạp rất có giá trị, chỉ có tầng lớp cấp cao của những đại thế lực kia mới có được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận