Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 227: ta hối hận a

Chương 227: Ta hối hận a
Tô Ngự nhìn thấy dị tượng trống không, không nhịn được lắc đầu.
“Nhìn thì như các ngươi phấn khởi phản kháng, muốn đánh bại Quang Minh Sang Thế Thần, nhưng Satan cũng chỉ là do Quang Minh Sang Thế Thần tạo ra, bao gồm cả thế giới các ngươi đang ở, cho dù là Ác Ma và Địa Ngục cũng đều do Quang Minh Sang Thế Thần tạo nên, các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể chiến thắng?”
Tô Ngự lắc đầu, thần hệ Quang Minh là một thần thoại rất kỳ lạ, Sang Thế Thần vậy mà lại sáng tạo ra vô số kẻ phản loạn, đồng thời còn ở trong Địa Ngục đối nghịch với hắn.
Nhìn thì có vẻ cường giả Địa Ngục còn nhiều hơn Thiên Đường, nhưng thực chất, chỉ cần một mình Quang Minh Sang Thế Thần là đủ để trấn áp tất cả Ác Ma, đọa thiên làm. Chẳng hiểu vì lý do gì, Quang Minh Sang Thế Thần lại không tiêu diệt bọn họ.
Dùng một câu của Tô Ngự thì chính là sự tự tin mù quáng (mê chi tự tin), không xác định rõ được định vị thực lực của bản thân.
Đây là một căn bệnh chung của thần hệ Quang Minh, rất nhiều thiên thần và Ác Ma đều không rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và Sang Thế Thần, mà sự chênh lệch này đủ làm người ta tuyệt vọng.
Lộ Tây Pháp, người được mệnh danh là tiếp cận Sang Thế Thần nhất, sau khi sa đọa cũng chỉ đạt tới sức mạnh cấp bậc Thần Vương, mặc dù có thể là rất mạnh trong cấp bậc Thần Vương, nhưng tuyệt đối không vượt qua cấp bậc Thần Vương.
Vậy mà hắn đã từng được mệnh danh là người tiếp cận Sang Thế Thần nhất.
Quang Minh Sang Thế Thần chính là nhân vật cùng cấp bậc với Hỗn Độn CARD Nga Tư, Như Lai Phật Tổ, vượt trên Thần Vương hai cấp độ.
Đợi dị tượng kết thúc, sau lưng Nhan Mân mọc ra mười hai cánh, trên trán xuất hiện một ấn ký đường vân màu đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đen, trên thân kiếm khắc họa một con Cự Long. Tô Ngự luôn cảm giác sau khi tiếp nhận xong truyền thừa của Lộ Tây Pháp, Nhan Mân đã cao hơn một chút.
Nhan Mân từ từ mở mắt, “Vạn Linh, thành công.”
Ừm!
Tô Vạn Linh gật gật đầu. Nhìn thấy dáng vẻ như khúc gỗ của hắn, Nhan Mân không khỏi bĩu môi, vẫn như cũ, chẳng thú vị chút nào.
Nhan Mân bước những bước chân mèo yêu kiều, ưu nhã đi đến bên cạnh Tô Vạn Linh, hai tay kéo lấy cánh tay hắn.
“Mọi người có thể bắt đầu cầu phúc! Từng người một nhé! Nếu cầu phúc cùng lúc, xác suất thành công sẽ bị giảm xuống rất nhiều!” Tô Cửu Tông lớn tiếng nói.
Được!
Đám tiểu quỷ nhà họ Tô đều phấn khích, kích động bắt đầu cầu phúc.
Thời gian từng chút trôi qua, đã có 107 đứa trẻ hoàn thành cầu phúc, chỉ còn ba đứa nữa là tất cả sẽ hoàn thành.
Trong số đó, có mười hai đứa trẻ nhận được sự chúc phúc từ tượng thần Lộ Tây Pháp. Những đứa trẻ thành công dĩ nhiên vô cùng phấn khích, đang thử nghiệm năng lực mới của mình, còn những đứa trẻ thất bại thì lại hết sức sa sút.
Trong ba người còn lại có Tô Hành. Lúc bắt đầu, Tô Cửu Tông bảo hắn cầu phúc đầu tiên, nhưng tên nhóc con này vậy mà lại sợ, đòi ra sau cùng.
“Giai đoạn thần tính sinh động (Thần tính sinh động kỳ) kéo dài khoảng sáu tiếng đồng hồ, đáng tiếc nhà họ Tô không có nhiều người trẻ tuổi như vậy, nếu không chắc chắn có thể tạo ra không ít người được thần chúc phúc (thần chi người chúc phúc).”
“Không có gì đáng tiếc cả, Thần Chi Tử (thần chi tử) mới là quan trọng nhất. Thần Chi Tử khi nhận được truyền thừa Thần Minh, cơ thể sẽ được thần tính của Thần Minh cải tạo, khiến cơ thể có thể đánh vỡ cực hạn, bước chân vào lĩnh vực Thần Minh. Người được thần chúc phúc (thần chi người chúc phúc) chỉ nhận được một chút thần tính mà Thần Chi Tử không hấp thụ hết, cùng với một năng lực của Thần Minh, hoàn toàn không thể so sánh với Thần Chi Tử.”
Lúc này cuối cùng cũng đến lượt Tô Hành. Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn, Tô Ngự không khỏi cười ha hả.
Nghe thấy Tô Ngự cười to, Tô Hành vốn đã căng thẳng lại càng thêm hồi hộp, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Ngự.
Nhất định phải thành công!
Tô Hành chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm thần danh Lộ Tây Pháp. Khi hắn vừa niệm xong, tượng thần Lộ Tây Pháp liền hạ xuống một đạo ánh sáng màu đen.
“Xem ra hắn nhận được thứ gì đó lợi hại rồi.” Tô Ngự nói.
Đợi hào quang tán đi, Tô Hành bước ra, sau lưng có mười hai cánh chim. Hắn là người duy nhất trong số 13 người nhận được chúc phúc Thần Minh mà có được cánh chim của Lộ Tây Pháp.
Có điều so với cánh chim của Nhan Mân, cánh chim của hắn tương đối nhỏ hơn, không có vẻ bá khí như của Nhan Mân.
“Mọi người hô cùng ta nào!” Tô Ngự vung tay lên, tất cả bọn trẻ cùng hô to: “Chúc mừng Cẩu Độc Thân Vương!”
“Chúc mừng Cẩu Độc Thân Vương!”
“Chúc mừng Cẩu Độc Thân Vương!”
Vẻ mặt vui mừng của Tô Hành lập tức đông cứng lại, khóe miệng không ngừng run rẩy, ánh mắt nhìn Tô Ngự gắt gao như muốn giết người.
“Tô!! Ngự!!”
Tô Ngự cười ha hả nhìn hắn, đột nhiên, hắn chú ý thấy cơ thể Tô Hành dường như lớn hơn một chút. Vừa rồi Tô Ngự còn cao đến phần eo của Tô Hành, giờ hình như chỉ còn tới đùi của hắn thôi thì phải?
“Ngươi có phải đã cao lên không?” Tô Ngự hỏi.
“Ừm! Chúc phúc và truyền thừa của Lộ Tây Pháp mang theo khả năng khiến cơ thể phát triển lần thứ hai (hai lần phát dục năng lực).” Tô Hành nói.
“Ta cũng muốn cầu phúc!”
Trong mắt Tô Ngự lóe lên tinh quang, hắn nhìn tượng thần Lộ Tây Pháp, hối hận khôn nguôi. Nếu như hắn thức tỉnh truyền thừa của Lộ Tây Pháp, liệu có thể khôi phục lại cơ thể không?
Hoặc là khôi phục lại hình dáng năm 12 tuổi cũng được!
“Đừng ồn ào, Lộ Tây Pháp làm sao lại chấp nhận ngươi được, trong cơ thể ngươi vốn đã có truyền thừa của Thần Minh khác rồi.” Tô Cửu Tông xua tay.
“Ta thật sự hối hận a!”
Lúc này Tô Ngự mới nhớ lại, sau khi Lộ Tây Pháp sa đọa xuống Địa Ngục, cơ thể quả thực đã xảy ra biến hóa to lớn. Do bị ma khí Địa Ngục xâm nhiễm, cơ thể hắn xuất hiện một số đặc điểm của Ác Ma.
Một trong số đó là cơ thể trở nên to lớn hơn. Ở Địa Ngục, vốn không có kẻ lùn (tên lùn), ngay cả Mị Ma cũng đều có dáng người cao gầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận