Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 172: kích động! Lần đầu đụng phải cuồn cuộn

Chương 172: Kích động! Lần đầu đụng phải đám công tử bột
Ân?
Người thanh niên bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, kiểm tra lại thân thể mới phát hiện, hóa ra là chủ nhân cũ của thân thể này có chấp niệm quá sâu đối với nữ nhân vừa rồi.
“Đồ vô dụng, vậy mà lại bị nữ nhân trói buộc.” Giọng nói già nua vang lên.
Nhưng mà chuyện này, nếu không giải quyết, tương lai nhất định sẽ gây ra đại họa.
“Vừa hay, một ngàn năm rồi chưa cảm nhận mùi vị nữ nhân.”
Lúc này… Phía trước Tô Ngự bị một người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu đen, ăn mặc rất lộng lẫy chặn lại, bên cạnh hắn còn có rất nhiều tiểu lưu manh.
“Tiểu tử thối, đây là Trương công tử đại danh đỉnh đỉnh của Viêm Hoàng Thành, hiện tại công tử nhà ta rất hứng thú với nữ nhân của ngươi, thức thời thì mau cút đi! Để bọn ta dẫn năm mỹ nữ này đi.” một tên tiểu lưu manh nói ra.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi lần đầu đến Viêm Hoàng Thành phải không, mà lại phách lối như vậy, dám dẫn theo năm mỹ nữ đi trên đường cái? Ta cho ngươi biết, đây là Viêm Hoàng Thành, từng là đế đô, là nơi tấc đất tấc vàng của Đại Hoa Quốc, thế lực ở đây nhiều vô số kể, tùy tiện lôi ra một người cũng còn kinh khủng hơn cha ngươi, ông nội ngươi, cả gia tộc của ngươi.” một tên tiểu lưu manh khác cười nhe răng nhìn Tô Ngự, tay lắc lư cây chủy thủ sắc lạnh.
“Từ trước đến nay chưa ai dám ngang ngược như vậy ở Viêm Hoàng Thành, thực ra bọn ta cũng đang cứu ngươi, là vì tốt cho ngươi, lần này ngươi nhận được bài học rồi, nhớ lần sau ở Viêm Hoàng Thành thì thành thật một chút, để tránh chọc phải đại nhân vật.” Trương công tử mặc áo đuôi tôm thì lại tỏ ra rất lễ phép đưa tay về phía Duẫn Tiên Nhi, “Nữ sĩ xinh đẹp, ta muốn mời các vị cùng trải qua đêm xuân, ý các vị thế nào?” Áo mũ chỉnh tề, nhưng lời nói ra lại vô cùng cầm thú.
Tô Ngự nhìn người đàn ông trước mắt, không những không tức giận, ngược lại còn có chút hứng thú, “Đây chính là tiểu lưu manh trong truyền thuyết sao? Từ lúc xuyên qua tới nay đây là lần đầu gặp phải tổ hợp công tử bột háo sắc và tiểu lưu manh, nên đánh chết trực tiếp, hay là giả vờ tức giận rồi đánh chết đây?” Ngay lúc Tô Ngự đang suy nghĩ, người đàn ông mặc áo đuôi tôm thấy Duẫn Tiên Nhi không trả lời, cũng không để tâm, ra vẻ thân sĩ chỉnh lại quần áo, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tô Ngự, hắn nở một nụ cười khinh thường.
Hóa ra chỉ là một kẻ hèn nhát, xem ra lần này không thể hưởng thụ thú vui giết người rồi.
Hắn thật ra có một sở thích quái ác, không thích những nữ sinh thanh xuân, cũng không thích những cô nàng trưởng thành quyến rũ, hắn thích cướp đoạt nữ nhân của người khác.
Ngày thường hắn hay lêu lổng trên đường phố, gặp được nữ nhân xinh đẹp mà bên cạnh lại có đàn ông đi cùng, hắn liền tiến lên cướp đoạt, thậm chí làm nhục nữ nhân đó ngay trước mặt người đàn ông của cô ấy, đó chính là sở thích quái ác của hắn.
Nói là sở thích quái ác, chi bằng nói là biến thái.
“Tiểu tử, bỏ mấy vị nữ sĩ phía sau ngươi lại, rồi cút khỏi đây như chó.” Trương công tử vẻ mặt trào phúng, nghĩ rằng người đàn ông này nhất định sẽ phẫn nộ, sau đó chửi ầm lên.
Như vậy hắn mới có thể hưởng thụ thú vui giết chết Tô Ngự.
“Ngươi nói là bảo chúng ta đi cùng ngươi?” Chung Tử Hàm mặt lạnh như băng, mắt nhìn chằm chằm Trương công tử, nàng chính là đạo sư của Viêm Hoàng Thành, hơn nữa còn là Thần Chi Tử của Viêm Hoàng Thành, thân phận địa vị rất cao, danh tiếng cũng rất lẫy lừng, mấy kẻ này có phải mắt bị mù không!
“Đúng vậy, yên tâm đi, ta rất mạnh, nhất định sẽ làm các ngươi thỏa mãn.” Trương công tử vừa cười vừa nói.
Chợt… Hắn cảm thấy có người đang kéo tay áo mình, hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn, phát hiện là thủ hạ của mình, đang nhìn hắn với vẻ mặt hoảng sợ, trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi.
Rầm!
Tên tiểu lưu manh lúc này cảm giác huyết quản của mình sắp không chịu nổi, sắp vỡ tung ra.
“Ngươi làm gì thế!” Trương công tử vô cùng khó chịu hỏi.
“Kia ~ kia! ~” Tên tiểu lưu manh lắp ba lắp bắp nói, thân thể run rẩy, trên mặt đất nhỏ xuống một vũng chất lỏng màu vàng, khiến các cô gái phải bịt mũi lùi lại.
Tô Ngự cũng vô cùng ghét bỏ mở miệng: “Đây chính là người của Viêm Hoàng Thành sao? Tiểu tiện bừa bãi? Mà lại là tiểu vào quần mình.” Trương công tử mặt giận tím đi, nổi cơn thịnh nộ, mắt gắt gao nhìn Tô Ngự, “Thằng nhóc thối nhà ngươi, đừng có quá đáng! Bây giờ ta đổi ý rồi, ta muốn lột sạch quần áo của ngươi, bắt ngươi bò như chó một vòng quanh Viêm Hoàng Thành.” “Lão đại! Người này là Thần Chi Đạo Sư của Viêm Hoàng Học Viện, là vị đạo sư xuất sắc nhất, trẻ tuổi nhất của Viêm Hoàng Học Viện, là đạo sư mang trong mình Thần Minh Truyền Thừa, là viện trưởng tương lai của Viêm Hoàng Học Viện a!” Lời nói của tên tiểu lưu manh như sét đánh giữa trời quang nổ tung trong lòng Trương công tử, trong nháy mắt, hắn liền nhớ lại, người này chính là đạo sư số một trong truyền thuyết của Viêm Hoàng Học Viện, Thần Minh Truyền Thừa mà người đó kế thừa còn siêu việt cấp bậc Thần Vương.
“Cái đó, chúng tôi sai rồi, chúng tôi chỉ là bị mỡ heo che mờ mắt, sự việc còn chưa xảy ra, có thể nào tha cho chúng tôi một lần không?” Trương công tử nói lắp bắp.
Mồ hôi trên trán nhỏ xuống mắt, vừa cay vừa xót, nhưng hắn cũng không dám động đậy lung tung.
“Ha ha, ngươi nghĩ sao?” Chung Tử Hàm khoanh tay, nói với vẻ bề trên.
“Ta là tử đệ Trương gia ở Viêm Hoàng Thành, ngươi không thể giết ta, Trương gia và Viêm Hoàng Học Viện có hợp tác, nếu ngươi giết ta, tất sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Trương gia và Viêm Hoàng Học Viện.” Trương công tử nhanh chóng sắp xếp lại những lý do có thể kiềm chế Chung Tử Hàm, chậm rãi mở miệng.
A?
Chung Tử Hàm chỉ vào Tô Ngự bên cạnh, “Ngươi đoán xem hắn là ai?” Hắn?
Trương công tử quan sát tỉ mỉ Tô Ngự, trong đầu nghĩ đến Thần Chi Tử của Tô gia trong truyền thuyết và Chung Tử Hàm có quan hệ không tầm thường, dường như là quan hệ tình lữ.
Mà hình tượng vị Thần Chi Tử của Tô gia kia dần dần trùng khớp với người đàn ông trước mắt này, nhất thời mặt hắn xám như tro, phảng phất cuộc sống đã không còn hy vọng.
“Ta hiểu rồi.” Trương công tử ngã ngồi trên mặt đất, thì thào nói.
“Ngươi vừa rồi không phải rất phách lối sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ phách lối thêm một lúc nữa chứ, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.” Tô Ngự có chút khó chịu, hắn còn chưa trải nghiệm được niềm vui thú khi đả kích đám công tử bột và bọn đời thứ hai, sao lại kết thúc rồi?
“Van cầu ngươi, ta không muốn chết, ta còn trẻ, ta là con trai độc nhất của Trương gia, ta còn rất nhiều chuyện tốt đẹp chưa được trải nghiệm.” Cho nên?
Tô Ngự cười nhìn hắn, “Làm chuyện xấu, thì phải chấp nhận trừng phạt, không phải sao?” Sau một khắc… Một cây trường mâu đâm vào lồng ngực Trương công tử, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Tô Ngự, khiến Tô Ngự trông như một kẻ xấu.
“Ha ha!! Ngươi dám giết ta! Ta cũng dám giết ngươi!” Trương công tử Trạng Nhược Phong Ma, tay phải bỗng nhiên vung một quyền, đánh về phía mặt Tô Ngự.
Hắn là người tu luyện tam phẩm, một quyền này đủ sức khiến một người tu luyện nhị phẩm mất mạng, nếu đánh trúng người tu luyện nhất phẩm, có thể đến cả thi thể cũng không còn.
“Cùng chết đi!” Mắt Trương công tử sung huyết, nhìn thấy nắm đấm của mình ngày càng gần Tô Ngự, vẻ mặt hắn lộ rõ sự vui mừng khôn xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận