Thần Thoại Khôi Phục: Bắt Đầu Tỉnh Lại Tôn Ngộ Không

Chương 29: Thế giới thập đại học viện

Ngạch . . . .
Tô Ngự có chút ngơ ngác, đây thật sự là anh họ của hắn sao?
Vì sao cảm giác như một tên côn đồ lưu manh?
"Ta về ngay đây, chờ một lát."
Tít tít tít!
Điện thoại bị cúp máy, bên kia anh họ vò đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Khá lắm, ăn một mình!"
Tô Ngự vội vàng về phòng, tìm quần áo của bản thân, lại bị Cố Quân Tâm kéo vào trong ngực, khóa chặt lại.
"Sư tỷ, anh họ ta đến rồi, ta muốn đi mở cửa cho hắn." Tô Ngự bất đắc dĩ nói.
Cố Quân Tâm mơ màng mở mắt ra, trong mắt mang theo hơi sương, vẻ mặt đáng thương nhìn Tô Ngự.
"Tiểu Ngự, sư tỷ chỉ muốn ngủ thêm một lát, chẳng lẽ không được sao?"
Haizz!
Tô Ngự hít một hơi thật sâu, chỉ có thể thầm xin lỗi anh họ trong lòng, không phải ta không muốn, mà là sư tỷ ở nhà lại lần nữa ngăn cản!
Một tiếng sau Anh họ ngồi ngẩn người trước cửa nhà Tô Ngự, ánh mắt đã trải qua bao biến động.
"Tên tiểu quỷ Tô Ngự này, sao còn chưa về?"
"Anh họ?"
Tô Ngự chần chừ mở miệng, người ngơ ngác trước mắt này, chẳng lẽ là anh họ hắn?
Anh họ đột nhiên đứng dậy, hai tay túm lấy vai Tô Ngự, mắt trợn lớn, "Ngươi cuối cùng cũng về rồi!"
"Không cần phải phản ứng lớn như vậy chứ." Tô Ngự giật giật khóe miệng, anh họ này sao lại vui buồn thất thường thế.
"Mau mau, nói cho ta biết ngươi vừa đi đâu? Tại sao lại có giọng một cô gái cực phẩm thế!" Anh họ vội vàng nói.
Hai tay chạm vào người Tô Ngự, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, vô thức sờ thêm mấy lần.
Ánh mắt có chút kỳ lạ, Tô Ngự lại vẫn là đồng tử chi thân! Thật không thể tưởng tượng nổi!
"Ngươi là đồng tử chi thân?"
Ừ!
Tô Ngự gật gật đầu, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều là đồng tử thân.
"Vậy mỹ nữ bên cạnh ngươi là sao?"
"Đó là sư tỷ của ta."
Tô Ngự xua xua tay, mở cửa phòng, mời anh họ vào ngồi.
"Ngươi cái thằng nhóc thối này, lại còn đổi chủ đề, chắc chắn có chuyện giấu ta, sư tỷ hả? Tình chị em?" Anh họ cười hắc hắc, đi vào phòng.
Một tháng không ai dọn dẹp, trong phòng đã có chút bụi bặm, Tô Ngự dọn dẹp sơ qua, pha một ấm trà, cùng anh họ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
"Nghe nói ngươi trở thành Thần tử rồi?" Anh họ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
"May mắn thôi." Tô Ngự lắc lắc đầu, vân đạm phong khinh nói.
"Đó không phải may mắn đâu, ngươi hẳn là đã sớm biết thần danh Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, là chú nói cho ngươi à?" Trong mắt anh họ lóe qua một tia tinh quang.
Tô Ngự không trả lời, chỉ lặng lẽ nâng chén trà lên.
"Không muốn nói thì thôi, dù sao ai cũng có bí mật, xem ra chú chẳng nói gì cho ngươi cả."
Tô Ngự nhíu mày, nói cho hắn biết cái gì?
Phụ thân chẳng lẽ có chuyện gì giấu hắn?
"Chuyện gì?" Tô Ngự hỏi.
"Nếu chú không nói với ngươi, chắc chắn là thời cơ chưa đến, đợi đến tương lai ngươi sẽ biết rõ." Anh họ ra vẻ thần bí, cười hắc hắc.
Cắt!
"Chẳng lẽ ta còn là đệ tử một đại gia tộc nào đó?"
Anh họ ngẩn ra, tình huống gì đây, chẳng lẽ Tô Ngự biết hết rồi, vừa rồi là giả ngu lừa hắn?
Tô Ngự vỗ trán, thấy biểu cảm của anh họ, liền biết ngay, tám chín phần mười là thật!
"Đoán bừa thôi, vậy mà lại đoán đúng thật." Tô Ngự có chút bất đắc dĩ, hắn chỉ học theo mấy phim truyền hình đô thị cẩu huyết kiếp trước, thuận miệng nói bừa thôi.
"Mặc dù ngươi đoán đúng, nhưng chi tiết cụ thể ta không thể nói cho ngươi."
"Tô gia có tượng thần không?" Tô Ngự tò mò hỏi.
Đã là đại gia tộc, vậy chắc chắn phải có tượng thần tồn tại chứ.
Tượng thần?
Anh họ nghi hoặc, gãi đầu, "Trong tộc hình như có hai cái, cụ thể bao nhiêu thì ta không rõ."
Chậc chậc!
Hai cái tượng thần cơ đấy!
Đáng tiếc! Phụ thân cũng không có ý định đưa hắn về Tô gia.
"Anh họ, lần này ngươi đến có chuyện gì?"
Tô Ngự không hỏi nữa, dù có hỏi ra, cũng chỉ là công dã tràng, hà tất tự tìm khổ chứ.
"Ta lần này đến là để giúp ngươi đối phó đại khảo."
Tô Ngự nhíu mày, hắn là một Thần tử, lẽ nào lại bị đại khảo làm khó ư?
"Đương nhiên không phải ngươi của hiện tại, là mấy tháng trước kia, chú liên lạc ta, lúc đó ngươi còn chưa phải Thần tử.
Chú thông báo cho ta, muốn ngươi vào một trường đại học hạng hai, bình thường thì với tư chất của ngươi căn bản không vào được, nên chú tìm ta, muốn ta đặc huấn cho ngươi một phen.
Nhưng hôm nay xem ra, ngươi đã trở thành Thần tử, tất cả học viện đỉnh cao trên thế giới đều có thể tùy ý chọn, căn bản không cần ta giúp nữa."
Anh họ cảm thán, thế sự vô thường a!
"Ta muốn biết, những học viện đỉnh cao đó gồm những nơi nào." Tô Ngự nhàn nhạt nói.
"Đại Hoa quốc có bốn học viện đỉnh cao, lần lượt là học viện Bất Dạ, học viện Viêm Hoàng, học viện Kỳ Tích, học viện Phá Hiểu, bốn đại học viện này chính là nơi tụ tập của thiên chi kiêu tử Đại Hoa quốc.
Nhìn ra thế giới, có mười đại học viện đỉnh cao, hạng nhất là học viện Thần Đình, là học viện mà Odin Đệ Nhị xuất thân, cũng vì vậy mà nổi danh, được xưng là học viện đệ nhất thế giới, đơn giản vì nó đã bồi dưỡng ra cường giả đệ nhất thế giới.
Thứ hai là học viện Quang Minh, là học viện thuộc Quang Minh giáo đình, Giáo Hoàng Michael Đệ Nhị cũng xuất thân từ đây. Học viện Viêm Hoàng xếp hạng thứ sáu, học viện Phá Hiểu xếp hạng thứ mười."
Tô Ngự trầm mặc, tay phải đặt lên cằm, từ bảng xếp hạng thế giới mà xem, học viện Viêm Hoàng không nghi ngờ gì nữa, là học viện tốt nhất của Đại Hoa quốc.
"Giữa học viện đỉnh cao và học viện hạng nhất có gì khác biệt?"
Rất lớn!
Anh họ giơ một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt hắn, "Học viện càng tốt, trình độ giáo dục càng cao, thực lực giáo sư càng mạnh, việc người cảnh giới cao phân tích giảng dạy cho người cảnh giới thấp là rất dễ dàng.
Về tài nguyên tu luyện cũng có chênh lệch rất lớn, ví dụ như cảnh giới Nhất phẩm Chú Thể, học viện hạng ba có thể giúp ngươi đạt tới cực hạn bản thân trong vòng một năm, học viện hạng hai chỉ cần 8 tháng, hạng nhất chỉ cần nửa năm, còn học viện đỉnh cao có thể chỉ cần một tháng thời gian.
Con đường tu luyện, chú trọng một chữ! Nhanh!
Mỗi cảnh giới đều nhanh hơn người khác một bước, vậy ngươi chính là thiên tài!" Anh họ trịnh trọng nói.
"Ngươi chắc cũng sắp đến lúc tu luyện rồi, đến lúc đó sẽ biết tu luyện khó khăn thế nào."
"Ta đã tu luyện rồi."
Cái gì!
Anh họ phun ngụm trà trong miệng ra, bắn hết lên người Tô Ngự, chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn về phía Tô Ngự.
"Ngươi lại tu luyện trước thời hạn! Chẳng lẽ ngươi không biết sẽ có hậu quả gì sao!" Anh họ vội vã cuống quýt nói.
"Biết chứ!" Tô Ngự bình thản, không chút hoang mang lấy khăn tay ra lau vết nước trên người.
"Vậy mà ngươi còn tu luyện! Chẳng lẽ ngươi không sợ tiền đồ đứt đoạn sao!" Anh họ trợn mắt nhìn, mặt đỏ lên.
Tô Ngự sững sờ, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, anh họ vậy mà lại lo lắng cho hắn như thế.
"Yên tâm đi, kinh mạch của ta nhờ sức mạnh của Tôn Ngộ Không, đã hoàn toàn định hình, có thể tu luyện bình thường."
À!
"Vậy ngươi đã biết độ khó của việc tu luyện rồi nhỉ." Anh họ yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng tàm tạm, không khó lắm." Tô Ngự thản nhiên nói.
"Không khó lắm? Bây giờ ngươi có bao nhiêu cân lực lượng?" Anh họ râu tóc dựng đứng, trợn mắt, thằng nhóc thối này, đúng là không biết trời cao đất rộng.
"Bảy vạn năm nghìn cân." Tô Ngự nhàn nhạt nói.
Ngạch . . . . .
Anh họ nuốt lại lời vừa định nói, cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ.
"Ngươi không lừa ta chứ?"
Một lúc lâu sau Anh họ ngập ngừng nói.
"Không lừa ngươi đâu, mấy ngày trước ta vừa đánh thắng một gã Nhị phẩm Thần tàng cảnh."
Đừng nói giỡn!
Ngươi mới tu luyện, làm sao có thể đánh thắng một người Nhị phẩm Thần tàng cảnh được.
"Ngươi có thể lên mạng tra một chút, chắc là có video của ta." Tô Ngự nâng chén trà lên, uống cạn phần trà còn lại.
Anh họ bán tín bán nghi mở điện thoại di động lên, tìm kiếm tên Tô Ngự, tin tức phô thiên cái địa hiện ra, từ đó hắn tìm được video lúc đó, sắc mặt lập tức sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận