Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 870: Hạt giống của mùa xuân, tiên tử của mùa thu (1)

Vương Huyên vừa giẫm chân căn cứ phi thuyền trên mặt đất ở ngoài An thành, lập tức đã có rất nhiều hình ảnh quen thuộc hiện lên ở trong đầu, lộ ra ý cười. "Vừa trở về phải nói lời may mắn." Trần Vĩnh Kiệt không thích nghe, lúc trước ông ta nửa chết nửa sống, nhân mã các nơi đều mua vòng hoa xong chờ ông ta tắt thở, kết quả vài ngày ông ta cũng không chết thẳng cẳng, lại khiến mấy lão đầu tử rất có thân phận đều bị bệnh, không thể không sớm rút lui. "Tần tông sư trở về, lần này không đi!" Tần Thành rất kích động, nhà cậu ta chính là ở An thành, lúc trước các loại nhờ quan hệ, muốn đi Tân Tinh, kết quả vòng vo một phen, hắn ta cảm thấy quê hương mới là chỗ tốt. "Lão Vương, lão Trần, chị Quan, tôi đi trước, không chờ được nữa, tôi muốn đi gặp bố mẹ tôi. Còn có, tôi phải tận mắt đi nhìn một chút, bạn gái tôi có đang chờ tôi hay không, nếu phải lòng người khác, sau này tôi sẽ sống trong màn đêm u ám mất." Tần Thành chạy trước. "Thanh Mộc chờ ở bên ngoài đây, muốn mở tiệc đón chúng ta." Quan Lâm mỉm cười nói. An thành, tòa thành thị quen thuộc này, bốn năm đại học Vương Huyên đều sống ở đây, đã từng làm việc ngắn ngủi ở chỗ này, lão Trần chính là lãnh đạo của hắn, kết quả hai người... Đều chạy trốn, bây giờ mới trở về. Khi thấy bọn họ, con mắt Thanh Mộc đều tái rồi, bởi vì anh ta đã sớm biết Vương Huyên đến cảnh giới gì, anh ta vẫn luôn chú ý tin tức ở Tân Tinh. Lúc trước, đây chính là người mới mà anh ta khai quật ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận