Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 500: Nhìn xem Ngô có đẹp không (2)

Mã Đại Tông Sư trừng mắt nhìn lão Trần, vừa rồi còn đang nịnh nọt ông ta, thật không ngờ lão già hỏng bét này lại cướp trái cây của nó! Vương Huyên nhìn hai cô gái một hồ ly một ngựa đi xa, nhịn không được hỏi lão Trần, nói: "Hồng nhan tri kỷ của ông kia đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, vì sao còn chưa kết hôn?”

Lão Trần cười nhạo, nói: "Trẻ con thì biết cái gì, không có kinh nghiệm, tất cả đều là hoa trong gương trăng trong nước, ảo tưởng trống rỗng. Nhớ năm đó, tôi..."

Ông ta không nói lời nào, cứ chống ta sau lưng như vậy đi về phía cách đó không xa, đến chạm vào Ngọc phù. “Nhớ năm đó, ông là Trần Bá Thiên!" Vương Huyên bất mãn, thay ông ta tổng kết. Trong rừng, Vương Huyên và lão Trần cùng cướp đoạt chiến lợi phẩm, thu được đầy ắp. Tiếng sáo du dương vang lên, sâu trong rừng lại có từng bóng người đi tới, tất cả đều là Siêu phàm giả, người cầm đầu là một nam một nữ, đều rất trẻ tuổi. Người đàn ông khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, trên người khoác áo màu bạc, mày như kiếm mắt như sao, tướng mạo khá tuấn tú, giữa trán lại có một ấn ký hình đóa hoa sen đỏ tươi, rất bắt mắt, nếu đã từng gặp anh ta một lần sẽ rất khó quên. Là anh ta đang thổi sáo, đạp trên bãi cỏ, thần sắc ung dung, tiếng sáo làm cho lòng người tĩnh lặng, không có sát khí. Người phụ nữ sóng vai đi bên cạnh anh ta, chiến bào màu bạc không nhiễm bụi trần, tóc dài bay trong gió, màu da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận